Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2448: Chương 2448: Ngài sở nói: Bà sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy [10]




Sắc mặt Thương Huy càng lúc càng khó coi, cơ thể vốn đang căng cứng cũng từ từ lạnh như băng.

Cô ấy nói: tôi và con trai bà đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi, cho nên bà Thương đây không có quyền đối xử với những người bên cạnh tôi như vậy.

Cô ấy có ý gì?

“Không có quan hệ gì, tám năm trước con khốn như mày cũng nói một câu y hệt, tám năm sau vẫn quấn lấy con trai tao đấy thôi?” Bà Thương tức giận hùng hổ nói.

“Bà Thương, bà đừng chèn ép người khác quá đáng, tám năm trước chính bà nói nhăng nói cuội ở trường mới khiến cho Lí Tử thân bại danh liệt.” Lớp trưởng tức giận đáp trả.

“Hừ, tao đã cảnh cáo nó tránh xa con trai tao ra rồi, không thử nhìn xem, nó có xứng với con trai tao không? Tự nó không nghe lời, ai bảo nó không biết điều như thế, lại còn quyến rũ con trai tao. Nếu để tao phát hiện ra thêm lần nữa, cho dù mày có trả hết tiền nợ trong ngân hàng, tao cũng có cách để không ai trị bệnh cho ba mày.” Bà Thương uy hiếp.

“Ôi ôi ôi, đúng là bổ sung thêm kiến thức cho tôi rồi, một người làm việc trong ngân hàng thôi mà, lại cứ tưởng mình là gia đình quyền thế thật hả?” Thủy An Lạc bật cười chế giễu, nhìn bà Thương một lượt từ đầu xuống chân rồi nói tiếp, “Bà Thương, tôi luôn cảm thấy có một câu rất hợp với bà, ấy là, người làm, trời xanh nhìn. Lẽ trời luôn có luân hồi, ông trời chưa từng bỏ qua cho bất kỳ ai, trời tạo nghiệt có thể tránh, chứ người tạo nghiệt không sống được đâu.”

Bà Thương nghe Thủy An Lạc nói vậy, tức giận đến mức run rẩy, giơ ngón tay chỉ về phía cô, “Mày là cái thứ gì chứ?”

“Cô ấy là gì, chưa đến lượt bà chen miệng vào.”

Bà Thương vừa dứt lời, giọng nói lạnh như băng của Sở Ninh Dực đã vang lên.

Thủy An Lạc không khỏi thấp thỏm, trời đất, người đàn ông này sao lại xuất hiện ở đây?

Sở Ninh Dực mang theo đứa nhỏ, sắc mặt đen sì, anh đi tới bên cạnh Thủy An Lạc.

Lớp trưởng sững sờ, vội vàng lôi điện thoại ra, người đàn ông này trông quen quá.

Lí Tử nhìn Sở Ninh Dực đột nhiên xuất hiện cũng khựng lại, người đàn ông này... khí chất quá áp đảo.

Thương Huy đã đẹp trai lắm rồi, nhưng nếu người đàn ông này đứng bên cạnh Thương Huy, e rằng Thương Huy cũng sẽ rất mờ nhạt.

“Mẹ.” Bánh Bao Rau vươn tay ôm lấy chân Thủy An Lạc, ngẩng đầu nhìn bà Thương. Lúc này sắc mặt bà ta vô cùng tệ, “Bà mới là cái thá gì đấy, thứ gì lòng dạ hiểm ác độc địa cay nghiệt!”

Giọng nói của Bánh Bao Rau còn non nớt, nhưng lời nhóc nói ra, đúng là quá độc miệng!

Thủy An Lạc điềm tĩnh đưa tay xoa đầu con trai nhỏ, mắng hay lắm con.

“Mấy người là ai?”

“Sở, Sở...” Lớp trưởng ôm điện thoại, nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn xuống bản tin tài chính mà mình tìm được, đối chứng mấy lần mới dám nói, “Anh là Sở Ninh Dực phải không? Lúc học đại học giáo viên của em có giảng về trường hợp của anh, anh, anh chính là thần tượng của em, thật đấy, thật đấy.” Lớp trưởng kích động nói một tràng.

Thủy An Lạc, “...”

Đệch, Sở tổng à, người ta là sinh viên của Nam Khai đó, lẽ nào anh là ví dụ điển hình trong giáo trình kinh tế học toàn quốc luôn sao?

“Trước kia tôi còn sưu tầm được một quyển sách viết rõ toàn bộ các vụ án của anh, không ngờ rằng hôm nay, hôm nay...”

Thủy An Lạc rất muốn nói rằng, lớp trưởng, đừng kích động, bình tĩnh, bình tĩnh nào, vì anh tốt tính nên lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy ký tên cho.

Bà Thương rõ ràng cũng đã nghe tới ba chữ Sở Ninh Dực, làm trong ngành ngân hàng mà, thành phố S và thành phố A cách nhau không xa lắm, lái xe chỉ mất chừng năm, sáu giờ đồng hồ, kinh tế liên thông với nhau, cho nên bà ta cũng hiểu rằng ba chữ này có ý nghĩa gì.

Nhưng chưa đợi bà Thương nói gì, điều làm cho bà sợ nhất đã xảy ra, bà ta nhìn thấy con trai mình đang bước từng bước qua đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.