Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1859: Chương 1859: Lặng thầm nhìn cô ta làm trò [3]




Thủy An Lạc chớp mắt, nhớ tới chuyện chiều hôm trước.

Nhưng ba cô không cho cô nói, giờ Sở Ninh Dực tự muốn tìm ông, nên chắc cô cũng có thể nói được rồi nhỉ.

Thủy An Lạc đẩy anh đến bên giường, cố định lại xe lăn, sau đó mới lấy điện thoại ra, “Hôm trước ba em có tới đây tìm anh, nhưng anh uống say nên ba cũng không ở lại lâu.

“Sao em không nói?”Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Ba không cho em nói.” Thủy An Lạc đáp lại, lúc này điện thoại đã được gọi đi, nhưng bên kia lại là cảnh vệ bắt máy, “Ba tôi không ở đó à, vậy được, khi nào ông ấy về cậu bảo ông ấy gọi lại cho tôi nhé.”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc dập điện thoại.

Anh hơi đưa tay lên sờ chóp mũi mình. Ba vợ đại nhân tìm anh làm gì nhỉ?

Thủy An Lạc đặt điện thoại lên bàn, sau đó đi vào nhà tắm, lúc đi tới cửa vẫn quay lại nhìn Sở Ninh Dực một cái, “Có muốn đi vệ sinh không? Phục vụ miễn phí nè.”

Cái dáng vẻ ngứa da này đúng là khiến người ta muốn bóp chết.

***

Trong căn biệt thự ngoài ngoại ô, tiếng gõ bàn phím không ngừng truyền ra.

Tại phòng làm việc, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế. Mấy người phía sau đang gõ bàn phím hết công suất.

Người đàn ông đó đứng quay lưng lại với bọn họ cho nên không có ai nhìn thấy mặt.

“Hôm nay tôi đã gặp Sở Ninh Dực, anh ta rất ổn, có vẻ như không hề bị ảnh hưởng chút nào, hay là chúng ta thử lại lần nữa?” James đứng sau lưng người đàn ông kia, mang theo vài phần cung kính.

Người đàn ông kia nhấc tay lên, ngón tay trắng nõn thon dài, có điều có cảm giác có một lớp chai mỏng trên đó.

“Chỉ cần hắn có thể thoát ra được khỏi sự tự ti của mình thì trên đời này, e là không có gì có thể trở thành khắc tinh của Sở Ninh Dực được nữa.” Người kia nói xong lại hạ tay xuống, “Cậu đã đánh giá thấp Sở Ninh Dực rồi, đã thế lại đánh giá thấp việc ở bên cạnh hắn còn có một Thủy An Lạc. Đó là một người phụ nữ không bao giờ làm gì theo lẽ thường, nhưng bao giờ cũng có thể đạt được thành công bằng tốc độ nhanh nhất.”

Lời của người đàn ông này xen lẫn cả sự tán thưởng.

Trong một buổi tối mà có thể nhặt lại được tự tôn của Sở Ninh Dực, một người phụ nữ như vậy sao có thể khiến người ta không khỏi phòng bị cho được.

Ngược lại hắn càng tò mò hơn, rốt cuộc thì Thủy An Lạc đã dùng cách gì mà có thể nhanh chóng giải quyết được Sở Ninh Dực như vậy.

“Vậy tiếp theo phải làm thế nào?” James nhíu mày nói.

Người kia không trả lời, chờ người sau lưng hắn lên tiếng.

“Chủ nhân, không thể xâm nhập được vào máy tính của Mân Hinh.” Người đàn ông vẫn gõ bàn phím nãy giờ lên tiếng.

Ở đây đều là các hacker số một số hai trên bảng xếp hạng hacker toàn thế giới, nhưng lại không thể vào được máy tính của một người phụ nữ.

“Mân Hinh, đó mà một kho báu, trong máy tính của cô ta không có bảo bối gì đâu, mà bảo bối đều nằm trong đầu cô ta cả.” Người đàn ông kia nói rồi lại chọc chọc ngón tay vào đầu mình, “Nghĩ cách dẫn Mân Hinh ra ngoài đi.”

“Mân Hinh có một đứa con gái.”

“Không, không, không, không thể động vào đứa bé đó được. Đó là đứa bé mà Sở Ninh Dực đã chọn làm con dâu. Trước mắt tôi không muốn lộ mặt với hắn. Dù gì, con báo diễn kịch cũng điên cuồng hơn con báo xem kịch gấp hàng trăm lần mà.” Người đàn ông kia nói xong liền đứng dậy đến bên cửa sổ.

Dáng người hắn cao gầy, dù có đứng cùng với Sở Ninh Dực, e cũng không thấp hơn là mấy.

“Còn lâu mới tới sinh nhật của Sở Ninh Dực, chúng ta còn thời gian cứ từ từ chơi, cứ chơi một ván game với Phong Phong trước đã.” Nói rồi, chiếc bật lửa cao cấp trong tay hắn xuất hiện một ngọn lửa xanh nhạt.

Lần này, hắn chỉ rung chuông với Sở Ninh Dực thôi, trò chơi phải từ từ thưởng thức, có vậy mới thú vị.

“Tôi không hiểu, tại sao ngài lại phải nhằm vào Phong Phong?” James lại càng cảm thấy tò mò hơn.

“Cậu không cần phải hiểu, Hạ Lăng đâu? Vẫn chưa ra tay à?” Hắn cất lời, trong giọng nói đã có chút mất kiên nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.