Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1860: Chương 1860: Lặng thầm nhìn cô ta làm trò [4]




Vợ chồng nhà Phong Kiều, nhân ngày trời trong xanh, ánh nắng chan hòa đã âm thầm đi đăng ký kết hôn.

Chuyện Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đi đăng ký kết hôn cũng được tiến hành một cách lặng lẽ. Hệ thống bên này vừa đăng ký xong, đằng kia Mân Hinh đã sửa lại bản đăng ký thành ba năm trước, kỹ thuật của cô rất siêu đẳng, tất nhiên sẽ không bị ai phát hiện ra được.

Còn người giúp họ xử lý đăng ký kết hôn là lính trước đây của Sở Ninh Dực, sau khi xuất ngũ liền chuyển qua làm nhân viên công chức, tất nhiên cũng rất đáng tin rồi.

Sau khi Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi Cục Dân chính, cầm quyển sổ đỏ trong tay, hai người liền đưa mắt nhìn nhau.

Kiều Nhã Nguyễn thở dài đánh thượt, “Sao em lại đen đủi thế chứ, nhìn Tiểu Lạc Tử người ta đi, cầu hôn thì rúng động toàn thành phố, kết hôn thì rúng động toàn cầu, còn em với anh kết hôn thôi cũng phải lén lút thế này, đã thế ngày tháng trên đó còn sai nữa chứ.”

Phong Phong cười làm lành, “Chuyện này cũng không thể trách anh được, em nói coi, năm đó lúc ông đây kéo em vào Cục Dân chính em cứ đi thẳng với anh vào trong không phải là xong cả rồi sao?”

Nói tới chuyện này, Kiều Nhã Nguyễn lại nổi giận. Cô ném luôn quyển đăng ký kết hôn lên người Phong Phong, lạnh lùng nhìn anh.

Lần trước, rốt cuộc là ai chạy trước hả?

Phong Phong đang nhớ lại chuyện cũ, bỗng nhớ tới gì đó, quyết định cất đăng ký kết hôn đi rồi khởi động xe.

“Không phải chứ, anh định tới nhà em thật đấy à?” Kiều Nhã Nguyễn còn nhớ, trước lúc tới đây Phong Phong còn nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc rằng, trước khi kết hôn không nói với ba mẹ, đó là vì không muốn gặp trở ngại, nhưng kết hôn rồi bất kể có thế nào cũng phải tới nhà một chuyến, đây là quy củ.

“Không thì sao? Anh lấy con gái nhà người ta, lại không thưa hỏi một tiếng nào chắc. Tuy là tình thế bức ép, nhưng những thứ nợ em anh cũng không thể quên được, phải không nào?” Phong Phong thật sự muốn lấy cô vợ này, nếu không vì chuyện đã đến nước này, chắc chắn anh cũng sẽ hết lòng chuẩn bị cầu hôn, và chuẩn bị một hôn lễ hoành tráng cho cô.

“Hứ, em chờ xem anh bị đuổi ra ngoài đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lại lấy giấy đăng ký kết hôn ra, sau đó lấy điện thoại chụp lại, khó khăn lắm mới kết hôn được, cũng phải khoe chút chứ.

Kiều Nhã Nguyễn chỉ up lên trên tường wechat thôi, bạn bè trên wechat của cô không nhiều, hầu hết đều là người đáng tin cả, kể cả không phải cũng chẳng sao. Dù sao thì ngày tháng trên đó cũng là từ ba năm trước rồi.

Thủy An Lạc là người đầu tiên bình luận cho cô, cười xấu gọi một tiếng phụ nữ đã có chồng. Tân Nhạc cũng tỏ ý chúc mừng cô.

Khóe miệng Phong Phong cong lên, cũng không phải là không thấy vui, cuối cùng cũng xem như thở phào được rồi. Làm anh sợ chết khiếp, vốn đã có lỗi với cô, giờ kết hôn lại tùy tiện thế này, anh sợ cô sẽ giận. Nhưng giờ thấy dáng vẻ vui vẻ trò chuyện của cô, anh cũng hoàn toàn yên tâm được rồi.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường xem máy tính, “Chuyện giấy đăng ký kết hôn xong rồi, vẫn chưa đăng đàn hả?”

“Không vội, sóng gió vẫn chưa dâng trào, Hạ Lăng cũng đã làm gì đâu? Có muốn vả cũng phải vả lên mặt thì mới có cảm giác được.” Sở Ninh Dực cũng chẳng thèm ngẩng lên, chỉ nhàn nhạt nói.

Hiện tại, họ đã nắm được quân bài lớn nhất rồi, bất kể sau này bọn chúng có tìm đường chết thế nào, họ cũng có thể phản kích lại được hết.

Thủy An Lạc cúi đầu tiếp tục nói chuyện với Lão Phật Gia, đối nghịch với tên yêu nghiệt này, liệu có phải chán sống rồi không.

[Tiểu Lạc Tử: IQ lại bị chèn ép rồi.]

[Lão Phật Gia: IQ của mày với anh Sở nhà mày trước giờ đều không cùng một trình độ, sao có thể nói là chèn ép được.]

[Tiểu Lạc Tử: Giận!]

[Lão Phật Gia: Chậc chậc chậc, làm nũng cái gì chứ? Tưởng tao là anh Sở nhà mày chắc?]

[Tiểu Lạc Tử: Kể cả không công khai thì tối nay tụi mình cũng phải ăn chung bữa cơm chứ nhỉ, mày kết hôn giả đấy hả.]

[Lão Phật Gia: Tao cũng đang nghi đây là một cuộc hôn nhân giả đây.]

[Lão Phật Gia: Người nào kia cứ khăng khăng đòi yết kiến nhạc phụ nhạc mẫu, có sống để mà về được hay không chắc phải chờ nói sau vậy.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.