Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1983: Chương 1983: Lời xin lỗi chân thành [6]




Sở Ninh Dực vốn đang xem tài liệu, anh cũng không nhìn nổi con trai khóc lóc như vậy nữa.

Bác sĩ giúp nhóc thêm thuốc giảm đau vào trong bình truyền, thế nhưng phải chờ một lúc nữa mới có tác dụng, thế nên hiện tại bác sĩ cũng hết cách.

Tiểu Bất Điểm dựa vào giường, bàn tay nhỏ của bé nắm lấy tay của Bánh Bao Rau, mắt ngân ngấn nước.

Lúc này bé thật sự biết lỗi của mình rồi.

Bánh Bao Rau không hất tay của Tiểu Bất Điểm ra, hoặc có lẽ là không còn sức để mà hất ra nữa.

Hơn nữa người bị thương cũng không phải là cậu ta, cậu ta khóc cái gì chứ?

Bánh Bao Rau dùng hai mắt đẫm nước nhìn Tiểu Bất Điểm, rõ ràng cũng cảm thấy không vui vì Tiểu Bất Điểm khóc.

Mãi đến khi thuốc giảm đau có tác dụng, Bánh Bao Rau mới trầm trầm ngủ. Thủy An Lạc đứng dậy, không ngờ sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Người ta thường nói, con cái đau người, mẹ đau tim, chắc chính là cảm giác này đây.

Mặc dù Tiểu Bất Điểm không cam tâm tình nguyện nhưng đến tối vẫn phải theo mẹ về nhà. Thủy An Lạc cũng về cùng, một mình Sở Ninh Dực ở lại trong viện. Sau khi vợ về rồi anh mới gọi điện cho mẹ.

“Tại sao hôm qua bị thương mà bây giờ mới nói cho mẹ biết hả?” Thanh âm tức giận của Hà Tiêu Nhiên truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.

Sở Ninh Dực tỏ vẻ thản nhiên, tay gõ gõ đầu gối của mình, mãi một lát sau mới nói: “Không sao nữa rồi, giờ thằng bé đang ngủ, báo với mẹ một tiếng để sau này mẹ không tính sổ với tụi con thôi.”

“Khâu năm mũi mà con nói với mẹ là không sao á? Mẹ đã bảo trong nhà không có ai chăm sóc là không được rồi cơ mà, các con cứ ra vẻ với mẹ đi, còn ra vẻ nữa thì mang lũ trẻ con sang bên này!” Hà Tiêu Nhiên nói, đầu bên kia đã có tiếng khởi động xe.

“Mẹ, để con nhắc mẹ một câu, bây giờ mẹ có qua đây thì cũng hết giờ thăm bệnh rồi, chưa kể Bánh Bao Rau đang ngủ. Mẹ muốn đến thăm thì để ngày mai đi.” Sở Ninh Dực giúp con trai kéo chăn lại, lúc này thằng bé xem ra cũng ngủ yên ổn rồi.

“Con đang ở bệnh viện à?”

“Lạc Lạc trông viện từ tối qua đến giờ, con bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.” Sở Ninh Dực nói xong, dường như người ở đầu bên kia yên tĩnh lại.

“Phải đợi vợ của con về nhà nghỉ ngơi rồi mới chịu gọi điện cho mẹ, sợ mẹ ăn luôn cả vợ của con hả?” Hà Tiêu Nhiên hừ lạnh.

“Ăn thì không được, nhưng mà dọa đến thì vẫn có khả năng. Mẹ về đi, đừng kéo ba con tới đây, thằng bé không sao cả đâu!” Sở Ninh Dực bình tĩnh nói.

“Sở Ninh Dực! Mẹ nói cho con biết, đời này ai phải làm mẹ con, phải làm con trai con đúng là tạo nghiệp mà!” Hà Tiêu Nhiên nói xong lập tức cúp máy.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động trong tay mình, mặc dù anh biết mẹ mình đang nói dỗi thế nhưng có lẽ mẹ anh không biết những gì bà nói lại là thật.

Đêm khuya thanh vắng, trong viện thỉnh thoảng cũng chỉ vang lên vài tiếng động nhỏ.

Sở Ninh Dực tựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi, trong phòng chỉ có âm thanh của những cơn gió thi thoảng đập vào cửa sổ.

Sau nửa đêm Bánh Bao Rau không ngủ ngon được nữa, cuối cùng nhóc ôm cánh tay của Sở Ninh Dực trầm trầm ngủ. Y tá qua giúp Bánh Bao Rau tiêm thuốc giảm đau, lúc trông thấy Sở Ninh Dực thì bất giác đỏ mặt.

“Thuốc này có thể duy trì đến tối ngày mai.” Y ta dịu dàng nói.

Sở Ninh Dực gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Y tá thu dọn xong mới dịu dàng nói tiếp: “Anh Sở, anh có cần tôi đỡ anh ra giường để nghỉ ngơi không?”

Đây là Sở Ninh Dực, dù cho có tàn tật thì cũng không lấn át được khuôn mặt đẹp trai cùng hormone nam tính nồng nặc của anh.

Sở Ninh Dực chỉnh chăn lại cho Bánh Bao Rau rồi sờ trán của nhóc, hoàn toàn ngó lơ cô y tá kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.