Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1984: Chương 1984: Lời xin lỗi chân thành [7]




Ytá hơi sững sờ, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp: “Anh Sở!”

“Đi ra ngoài!” Sở Ninh Dực đanh giọng nói, tỏ rõ thái độ bực bội của mình.

Y tá sửng sốt rồi lập cà lập cập chạy ra ngoài. Cô ta chạy ra rồi vẫn còn bực tức nói: “Lạnh lùng thanh cao cái quái gì chứ? Chẳng phải chỉ là một kẻ tàn tật thôi sao?”

“Cô nói cái gì đấy?”

Y tá kia vừa mới dứt lời, thanh âm lạnh như băng của Thủy An Lạc lập tức vang lên.

Cô ta kinh ngạc, cái khay đang cầm trong tay cũng rơi xuống vang lên những tiếng loảng xoảng.

“Bác... bác sĩ Thủy!” Cô ta khẽ kêu lên.

“Cô vừa mới nói ai tàn tật cơ?” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng nói, không để người bên trong phòng nghe thấy được.

“Tôi... tôi không phải...”

Từ khi Sở Ninh Dực gặp chuyện không may thì hai chữ tàn tật này cũng chỉ được nhắc đến khi bọn họ đùa giỡn với nhau thôi, thế nhưng cô không muốn nghe thấy hai từ này từ miệng người khác, nhất là khi nó dùng để chỉ Sở Ninh Dực.

“Cầm tiền của Sở Thị nhưng chửi ông chủ của Sở Thị sau lưng, y tá Trì, cô đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt đấy.” Thanh âm của Thủy An Lạc vẫn lạnh lùng: “Nếu ông chủ của Sở Thị chỉ là một kẻ tàn tật vậy thì bệnh viện này chắc cũng không mời nổi người như cô nữa rồi.”

“Chủ nhiệm Thủy, có chuyện gì xảy ra vậy?” Y tá trưởng của Bánh Bao Rau đi qua liền nhíu mày hỏi.

“Không có gì, chỉ là không biết trong đầu mấy cô gái bây giờ đang nghĩ gì thôi. Sáng mai bảo phòng nhân sự quyết toán tiền lương rõ ràng cho cô ta, về sau tôi không muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện trong bệnh viện này nữa!” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát đẩy cửa phòng bệnh ra rồi bước vào.

“Bác sĩ Thủy! Tôi...” Y tá kia cuống đến độ ứa cả nước mắt, bị bệnh viện của Sở Thị sa thải thì còn bệnh viện nào dám nhận cô ta nữa đây?

Đáng tiếc, người đã đóng cửa lại cũng không quan tâm cô ta có tâm trạng thế nào nữa rồi.

“Giận à?” Thủy An Lạc vừa mới bước vào, Sở Ninh Dực đã lập tức hỏi, trong giọng của anh còn có chút ý cười rất rõ.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên giường, cô kiểm tra cho con trai trước rồi mới nói: “Tại sao lại có thể có người như vậy được nhỉ? Cô ta vừa mới làm gì thế?”

“Có vẻ là muốn dụ dỗ anh, thế nhưng bị anh từ chối nên chắc thẹn quá hóa giận đấy!” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc nghiêng người rồi dứt khoát ngả xuống bả vai của anh: “Thế này mà vẫn có người muốn dụ dỗ, biết thế hủy mặt luôn cho rồi.”

Sở Ninh Dực nhướng mi, hôn lên môi cô rồi nói: “Không phải bảo em về nghỉ rồi à?”

“Em tính ngủ rồi nhưng không ngủ được, vừa hay Lão Phật Gia cũng mang Tiểu Bất Điểm qua nhà rồi nên em liền tới đây.” Thủy An Lạc nói thật, đồng thời cũng báo cáo tình trạng của tụi nhỏ để anh không cần lo lắng.

“Anh ngủ một lát trước đi! Hôm qua anh đã không ngủ cả đêm rồi.” Thủy An Lạc đưa tay xoa vành mắt đen xì của Sở Ninh Dực, đau lòng nói.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô: “Không sao, trễ thế này em bắt xe tới à?”

“À, em gặp Cố Minh Hạo kia ở dưới lầu, anh ta nói anh ta cần đến bệnh viện thăm bạn cho nên em tiện đường đi cùng luôn.” Thủy An Lạc trả lời.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại: “Cái chuyện hoang đường như hơn nửa đêm còn tới viện thăm bạn bè mà em cũng tin được nữa hả? Thế nếu anh bảo tổ chức đám cưới ở nghĩa địa thì em có đi không?”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh cần quái gì phải sắc bén như vậy chứ.

“Đương nhiên là em không tin, thế nhưng nửa đêm nửa hôm mà em còn phải bắt xe thì chẳng thà để anh ta đưa em đến cho rồi! Không sao đâu, lúc em lên xe thì có mấy anh bảo vệ đứng nhìn xe cho em rồi.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Ánh mắt của Sở Ninh Dực trầm xuống, rất lâu sau không hề lên tiếng. Anh sợ anh chỉ cần vừa hé miệng ra sẽ phun một ngụm máu khiến vợ mình chết chìm mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.