Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1909: Chương 1909: Nghe nói tên là triệu dương dương [3]




Sư Hạ Dương tới đón Tiểu Sư Niệm, trước khi tới đã gọi điện báo cho nên hiện tại Triệu Uyển Uyển cũng chỉ ở nhà chờ chứ không đi đâu.

Nơi mà Triệu Uyển Uyển ở cũng không phải một nơi quá tốt, căn hộ đi thuê chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách rất đơn giản, thế nhưng chỗ như này ở thành phố A thì giá cũng phải thuê một tháng cũng phải mấy nghìn.

Căn hộ được dọn dẹp sạch sẽ, sau khi Sư Hạ Dương đi vào thì cả căn nhà dường như trở nên chật chội hơn rất nhiều.

Triệu Uyển Uyển có chút lúng túng: “À, để tôi đi lấy đồ cho Tiểu Niệm Niệm!” Triệu Uyển Uyển nói rồi xoay người định chạy vào phòng ngủ.

Tiểu Sư Niệm ghé vào sofa nhìn Triệu Uyển Uyển xấu hổ đến mức không biết làm sao, bé nói: “Cô ơi, cô không mời ba con uống chén nước sao?”

Chính bé đã tận mắt trông thấy trước khi ba tới, cô Triệu đã thử đến mấy loại trà, thậm chí còn hỏi bé xem ba bé thích trà gì nhất nữa.

“Phải rồi, phải rồi! Thật ngại quá, thủ trưởng Sư ngồi xuống trước đi, tôi đi pha cho ngài chén trà!” Triệu Uyển Uyển lúng túng nói rồi vội vàng chạy vào căn bếp nhỏ bên cạnh.

Sư Hạ Dương trừng mắt nhìn con gái mình, ngay cả anh ta cũng nhìn ra sự lúng túng của Triệu Uyển Uyển mà con bé này còn cố tình làm khó người ta nữa.

Tiểu Sư Niệm cười híp mắt nhìn ba mình. Việc cô Triệu thích ba, bé rõ ràng hơn ai hết, hơn nữa bé cũng rất thích cô Triệu, cảm giác thích này khác với cảm giác thích mẹ xinh đẹp.

Triệu Uyển Uyển bình tĩnh lại xong thì bưng ly trà ra, sau đó đặt lên bàn: “Thủ trưởng Sư cứ ngồi chơi chút, tôi đi thu dọn chút đồ đạc.”

Sư Hạ Dương nhướng mày, Triệu Uyển Uyển cứ gọi anh ta là “thủ trưởng” thế này khiến anh ta có cảm giác anh ta già lắm rồi ấy.

“Không cần phải khách sáo vậy đâu, mấy nay Niệm Niệm nó không gây phiền phức gì cho cô chứ?!” Sư Hạ Dương tùy ý hỏi một câu.

“Niệm Niệm rất nghe lời, cũng rất dễ chăm sóc, vừa khéo để Niệm Niệm làm bạn với tôi.” Triệu Uyển Uyển vẫn cúi đầu dứng bên cạnh.

“Ba, ba nói như thể con hư lắm ấy!” Tiểu Sư Niệm hừ một tiếng, sau đó duỗi tay nắm lấy bàn tay của Triệu Uyển Uyển: “Cô ơi, con rất nghe lời, đúng không ạ?”

Triệu Uyển Uyển cười với Tiểu Sư Niệm rồi đưa tay xoa đầu bé: “Đúng vậy, Niệm Niệm rất nghe lời.”

Sư Hạ Dương cầm ly thủy tinh trong tay mình, nhìn dáng vẻ cười đến híp cả mắt của con gái, hình như con bé lớn đến ngần này rồi mà chưa từng vui vẻ đến như vậy.

Tiểu Sư Niệm hoàn toàn không có bất cứ một ký ức nào về mẹ cho nên bé cũng sẽ không quá đau lòng.

Mặc dù sẽ có lúc nhớ mẹ nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi, lúc bình thường bé đều tự chơi vui được.

Vậy nên anh ta vẫn cho rằng con gái anh sống rất tốt.

Rồi lại quên mất rằng, liệu con bé có thật sự không cần mẹ hay không.

Triệu Uyển Uyển quay về phòng ngủ để lấy cặp xách của Tiểu Sư Niệm ra, sau đó giao cho Sư Hạ Dương: “Ngày kia ở trường Niệm Niệm có một buổi họp phu huynh, mong thủ trưởng Sư đừng quên.”

“Cô không cần phải khách khí vậy đâu.” Vì thấy cô lại gọi mình là “thủ trưởng” một lần nữa, Sư Hạ Dương đành phải lên tiếng.

Triệu Uyển Uyển cười lại càng thấy xấu hổ hơn: “Vâng.”

“Cô ơi, cô đã hứa với con là sẽ đi họp phụ huynh cho con rồi mà, cô không giữ lời sao?” Tiểu Sư Niệm vẫn nắm chặt tay Triệu Uyển Uyển không chịu buông.

“Ba của con đã về rồi mà, để ba con đi cùng với con, có lẽ ngày đó cô bận việc mất rồi!” Triệu Uyển Uyển vội vàng nói.

“Cô lừa con, hôm đó con cũng nghe thấy cô nói với chị trợ lý là dời lịch làm việc của ngày đó lại rồi. Cô còn bị chị trợ lý nói nữa mà!”

Giọng nói giòn tan của Tiểu Sư Niệm cứ thế vang lên, nói là bị nói thì còn là nhẹ, rõ ràng là bị mắng, bởi vì Triệu Uyển Uyển không phải là ngôi sao nổi tiếng gì, cho nên không tham gia sự kiện đã được lên lịch thì tất nhiên sẽ bị mắng. Dù sao thì bộ phim mới còn chưa ra mắt, hiệu quả thế nào ai mà biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.