Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1910: Chương 1910: Nghe nói tên là triệu dương dương [4]




Mặt Triệu Uyển Uyển hết trắng lại đỏ, nhưng lại không biết có thể nói gì được nữa.

Dù sao cô cũng đã vì con gái của người khác mà làm như vậy, tất nhiên người ta cũng có thể cảm nhận được sự chân thành của cô chứ.

Sư Hạ Dương không ngốc, đương nhiên cũng có thể nhìn ra.

Trong cái giới giải trí này, e là cô sống cũng không được dễ dàng gì.

“Cô Triệu, chúng tôi xin phép đi trước.” Sư Hạ Dương nói rồi bế Tiểu Niệm Niệm lên.

Triệu Uyển Uyển có chút mất mát, nhưng lại không nói gì.

Tiểu Sư Niệm rất không vui, nói như vậy thì cô Triệu sẽ không đi họp phu huynh cho bé, bé sẽ không thể tiếp tục đắc ý rằng mình có mẹ mới nữa.

Sư Hạ Dương bế con gái lên xe rồi thả bé ở băng ghế sau, vò đầu bé: “Không có việc gì thì con đừng ngốc nghếch nữa, đừng làm lỡ dở đời người ta.”

“Cô Triệu thích ba mà, sao có thể nói là lỡ dở được?” Tiểu Sư Niệm gân cổ nói: “Ba có biết đâu, cô Triệu vì đồng ý đi họp phu huynh cho con mà bị cái người trợ lý xấu xa kia mắng chửi té tát. Con thấy cô Triệu còn lén khóc nữa đó!” Tiểu Sư Niệm nể mặt Triệu Uyển Uyển nên mới gọi là chị trợ lý. Bé làm vậy là để cô Triệu không lo lắng thôi.

Sư Hạ Dương hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn thoáng qua căn hộ rồi lại xoa đầu con gái: “Chuyện của người lớn, con đừng có xen vào.”

“Nhưng mà cô Triệu thực sự thích ba mà!” Tiểu Sư Niệm túm chặt lấy tay của Sư Hạ Dương: “Ba sợ sẽ có lỗi với cô Triệu y như có lỗi với mẹ sao?”

Sư Hạ Dương lập tức biến sắc: “Đừng có nói linh tinh, ngồi xuống!”

Tiểu Sư Niệm ủ rũ buông tay rồi ngồi xuống, bé ghét ba nhất.

Sư Hạ Dương đóng cửa xe lại rồi nhìn thoáng qua phía sau, tiếp đó mới mở cửa ghế lái. Ánh mắt của Tiểu Sư Niệm đột nhiên sáng lên, bé thấy được một người vừa xuống xe liền đi vào hành lang liền nói: “Ba! Con để quên di động ở trên ghế của cô Triệu rồi, ba đi lấy giúp con đi!”

Sư Hạ Dương trừng mắt nhìn con gái, thế nhưng vẫn đóng cửa xe lại rồi đi lên lầu.

Tiểu Sư Niệm cười híp mắt nhìn, cái bà cô xấu xa kia cứ mắng cô Triệu suốt thôi, để ba thấy nhất định ba sẽ đau lòng.

Căn hộ của Triệu Uyển Uyển nằm trên tầng năm, khu chung cư này không có thang máy nên chỉ có thể đi thang bộ. Lúc Sư Hạ Dương đi tới tầng năm thì nghe thấy tiếng nói bên trong vang ra.

“Triệu Uyển Uyển! Cô nghĩ cô được đóng phim với Phong Phong một lần là cô thành Ảnh hậu luôn đấy hả? Chuyện ký hợp đồng làm ăn với Lưu tổng ngày kia quan trọng như vậy mà cô lại dám từ chối vì con nhóc đó là sao? Con nhóc đó có quan hệ gì với cô? Cô là mẹ của nó hả?”

Triệu Uyển Uyển vẫn ngồi trên sofa xem tivi: “Chị biết Lưu tổng kia có ý gì mà, tôi không đi.”

“Không phải chứ Triệu Uyển Uyển! Cô đang kênh kiệu cái gì hả? Nếu không nhờ công ty còn thấy cô có chút nhan sắc thì làm gì có chuyện giữ cô lại nữa? Tôi đây cũng xui xẻo, tại sao phải nhận quản lý cô chứ?” Trợ lý vừa nói vừa tức giận dúi đầu Triệu Uyển Uyển: “Cô không biết tự nhìn lại bản thân mình đi, không bán rượu, không bán thân thì ai sẽ đầu tư cho cô, ai cho cô vai diễn hả? Cô ở trong ngành này cũng được mấy năm rồi đúng không nhỉ, giờ thì sao? Còn chẳng bằng một diễn viên quần chúng, mãi mới được diễn một bộ phim lớn với Phong Phong, nhưng giờ Phong Phong đang trong tình trạng thế này, phim có được chiếu hay không vẫn là một vấn đề nữa đấy.”

Triệu Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn trợ lý của mình: “Lưu tổng là người thế nào chị không biết chắc? Chẳng lẽ tôi phải đi hầu hạ ông ta chỉ vì muốn lấy một vai kẻ qua đường? Tôi không làm được!”

“Được, cô cứ ở đó mà giả thanh cao đi! Chống mắt lên mà xem công ty bỏ mặc cô! Đừng nói ngày kia, sau này cô đừng mơ có được một cơ hội nào nữa!” Trợ lý tức giận gầm lên rồi đẩy mạnh cửa bỏ đi. Lúc ả ta thấy Sư Hạ Dương còn trừng mắt một cái, nhưng không biết anh ta là ai.

Triệu Uyển Uyển ngẩng đầu lên, cố ép không cho nước mắt rơi xuống, thế nhưng lúc cô quay người, lại thấy Sư Hạ Dương đang đứng trước cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.