Sở Vi cúi đầu làm việc tiếp, Kiều Vị Nhã hét lên một tiếng, bỗng đứng bật dậy chạy tới túm lấy áo Sở Vi, “Anh có ý gì, anh có ý gì hả?”
Ý của anh là giờ anh thích Hân Mập rồi đúng không?
Nhưng cũng không đúng, giờ Hân Mập đâu còn thích anh nữa đâu!
Ôi trời ơi, cô sầu chết mất thôi.
“Ý là người đàn ông nhà em sắp tới bắt người rồi, mau biến khỏi tầm mắt của anh đi, lập tức.” Sở Vị cũng không giải thích nhiều, chỉ ra hiệu cho cổ nhìn ra đằng sau.
Kiều Vi Nhã xì một tiếng, nhưng dù sao thì cô cũng đã có được đáp án mà mình muốn thế nên cũng không dây dưa lằng nhằng nữa, quyết định ra ngoài trước khi Sở Lạc Duy vào đây.
Sau khi Kiều Vi Nhã đi rồi Sở Vi mới ngẩng lên nhìn theo bóng lưng cô, có điều không khỏi nở một nụ cười khổ.
Anh không hề quên lời Triệu Hân Hân từng nói, từng thích, là quá khứ rồi.
Sau khi Kiều Vi Nhã ra khỏi phòng làm việc của Sở Vi liền thấy Sở Lạc Duy ở ngay ngoài cửa. Thấy anh đi tới cô liền chỉ ra đằng sau, ý bảo cậu có muốn vào hỏi không.
“Tưởng tôi mở công ty hôn lễ chắc, thu dọn rồi đi thôi” Sở Lạc Duy ghét bỏ nói.
Kiểu Vị Nhã: “..”
Sao cứ như muốn bóp chết cô thế? Ai quăng chuyện này cho Sở Vị chứ, không phải cậu ta có suy nghĩ giống cổ sao.
Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã tan làm trước giờ, còn Sở Vị thì ở lại công ty cho tới tận khuya mới về, tiện thể còn đi qua Triệu Thị đón ai đó chưa tan ca.
Sở Vi lái xe đến trước công ty Triệu Thị liền thấy Triệu Hân Hân và Tần Mặc đang cùng nhau đi ra.
Sở Vị thoáng cau mày. Lúc Triệu Hân Hân đi tới, anh liền ấn còi.
Triệu Hân Hân nghe thấy tiếng còi theo bản năng quay lại nhìn, thấy người bên đó mới ngẩng lên nhìn Tần Mặc, “Tần tổng, xin lỗi, bạn tôi tới đón tôi rồi, không làm phiền anh nữa”
Tần Mặc không hề tỏ ra khó chịu hay không vui gì mà chỉ nhìn Triệu Hân Hân xoay người rời đi.
Nhưng anh ta lại cảm thấy hơi khó hiểu với hành động này của Sở Vi, không phải trước đó vẫn trưng ra dáng vẻ mặc kệ người ta đấy sao? Sao giờ lại thế này?
Triệu Hân Hân lên xe thắt đai an toàn xong mới nói: “Chắc không phải cậu cố tình tới đón tôi đấy chứ?”
“Trông thì chẳng ra làm sao mà mơ đẹp quá, tôi chỉ tiện đường đi ngang qua thôi” Sở Vi đáp lại rồi khởi động xe, “Nói xem đã làm những gì rồi?”
“Cậu đang thăm dò cơ mật công ty tôi đấy à!” Triệu Hân Hân trợn trắng mắt nói.
“Đồ vô ơn” Sở Vị mắng một cấu rồi hòa vào dòng xe trên đường.
Triệu Hân Hân hừ một tiếng, tỏ ý cô vô ơn đấy rồi sao?
Đêm rồi nên trên đường cũng không có quá nhiều xe cộ, Triệu Hân Hân chống một tay lên cằm nhìn ra bầu trời bên ngoài, “Sở Vi, sao tự dưng cậu lại giúp tôi thế?”
“Chắc tại quen rồi, dù sao thì trước đây mỗi lần ai đó không trả lời được câu hỏi tôi cũng đều có thói quen yêu thương giúp đỡ trẻ nhỏ” Sở Vi cười hờ hờ.
Triệu Hân Hân: “...”
Không muốn nói chuyện nữa, cô nên ngủ đi thôi.
Thấy cô không nói gì, Sở Vi cũng không lên tiếng nữa, từ đây về nhà cũng mất khoảng nửa tiếng.
Lúc Triệu Hân Hân thấy xe đỗ lại liên tỉnh dậy, hoàn toàn không cần ai gọi. Tỉnh dậy cô nhìn Sở Vi một cái rồi mở cửa xuống xe.
“Phản ứng này của cậu nhạy bén thật đấy” Sở Vi cười giễu rồi cũng mở cửa xuống xe, không hề chú ý đến việc sau khi anh nói vậy cả người Triệu Hân Hân vô thức khựng lại, sau đó mới làm như không có việc gì mà theo anh vào thang máy.