Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3538: Chương 3538: Những người không kết hôn [1]




“Hơn năm trăm tấn hàng loại một, cái này thì được” Ngô tổng gật đầu, “Nhưng nếu như cô đã là do

Sở tổng đưa tới, tôi cũng sẽ không ép giá cô quá. Tôi vẫn sẽ mua lại bằng giá người khác mua

| hàng loại một, nhưng vì cô cần vật tư cao cấp, dù bên chỗ chúng tôi có tăng ca cũng phải mất bốn ngày mới có thể xuất hàng được”

“Nhưng chúng tôi chỉ có hai ngày thôi” An Quả Nhi vội nói.

Triệu Hân Hân khẽ cúi đầu, có vẻ như đang suy ngẫm gì đó, “Được, bốn ngày thì bốn ngày

“Triệu tổng” An Quả Nhi sốt ruột lên tiếng.

Sở Vị thoáng mỉm cười, sau khi ký hợp đồng với Ngô tổng xong mới rời đi.

“Còn nói cái gì mà miễn học phí, tiền vi phạm đồng hai ngày đã lên tới mấy trăm vạn rồi kia kìa” Vừa ra ngoài một cái, Triệu Hân Hân đã không nhịn được lên tiếng càm ràm.

“Đây là họa của ai hả?” Sở Vi chẳng buồn để ý đến lời trách móc của cô, chỉ quay lại nhìn, “Nếu trước khi về cậu chịu bỏ ra chút công sức để tìm hiểu thì cậu đã chẳng phải trải qua những chuyện như thế này rồi, đó không phải là tiền học của cậu, mà là tiền để cậu mua kinh nghiệm đấy.”

“Thế sao trước khi tôi về cậu không nói rõ cho tôi biết?”

“Này chị gái, cậu ra nước ngoài gần như một kẻ mất tích, cậu về nước có nói với tôi không?” Sở Vi cười giễu một cái rồi bỏ lên xe.

Triệu Hân Hân: “.”

Câu này sắc bén quá.

Lúc họ về tới thành phố cũng đã là năm giờ chiều, còn một tiếng nữa mới tan làm.

Triệu Hân Hân bảo An Quả Nhi về nhà trước, không cần tới công ty nữa.

“Lúc về cậu bỏ quên não ở Mỹ luôn rồi hả?” Trước khi An Quả Nhi xuống xe, Sở Vi lại mắng.

“Sao cậu lại mắng tối nữa thế?” Triệu Hân Hân quay lại, hung hăng trừng mắt với anh.

“Cậu sợ công ty còn có kẻ gian không biết chuyện cậu đã tìm được cách giải quyết, muốn về công ty để xử lý giặc trong của công ty cầu trước đúng không?” Sở Vi nhìn cô với vẻ ghét bỏ, như thể nếu nói có thêm một câu nữa thôi anh cũng cảm thấy bị tức chết mất.

Triệu Hân Hân hằn học nhìn anh rồi xuống xe.

Trước khi cô đi, Sở Vi day day trán mình, cô nhóc này làm sao mà làm nghề làm ăn này được chứ, đúng là khiến anh sầu chết đi được.

Sở Vi lái xe về công ty, anh còn chưa xong công việc hôm nay của mình.

Nhưng lúc trở về đã thấy Kiều Vị Nhã đang ngồi trong phòng làm việc của anh nghịch máy tính.

“Em không đi phỏng vấn ngôi sao của em à?” Sở Vi quẳng áo xuống cẩm laptop của mình lên.

Kiều Vị Nhã chống một tay lên cằm, nhìn người con trai ngồi bên cạnh đang bận rộn làm việc.

“Anh Sở Vi, anh ra ngoài làm gì thế?” Kiểu Vi Nhã cười tí tởn hỏi.

Sở Vi ngẩng lên liếc có một cái, sau đó lại tiếp tục bận việc của mình. “Em chán thì qua chơi với cậu Hai đi. Dạo gần đây cậu ấy bị em làm cho tức chết rồi đấy”

“Dù sao cũng giận rồi mà, có phải mỗi lúc này thôi đâu” Kiều Vị Nhã cười cười nói, “Nghe nói Hân Mập nhà chúng ta tìm được cách giải quyết rồi hả, anh Sở Vi, anh có biết tại sao không?”

Cuối cùng Sở Vi cũng nghiêm túc ngẩn lên nhìn Kiểu Vi Nhã, “Rốt cuộc em muốn nói gì đây?”

Kiều Vi Nhã nhún vai, “Chỉ muốn biết là anh có ý gì thôi. Anh thật sự không thích cậu ấy sao?”

Sở Vi xoay xoay bút, nghĩ một lát mới đáp: “Em nghĩ nên là gì?”

“Nếu thích thì anh cũng để tiện quá rồi đấy, điều đó chứng tỏ anh là một kẻ coi trọng bề ngoài” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, “Lúc Hân Mập béo sao anh không thích cậu ấy đi?”

Sở Vị nghe thấy Kiều Vi Nhã nói vậy, nghĩ nghĩ, “Nói cũng phải, có điều có thằng đàn ông nào mà không để tiện đầu”

“Vốn dĩ là thế, anh vốn... Không đúng, chờ đã chờ đã..”

Tại sao cô lại cảm thấy câu này sai sai thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.