Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3537: Chương 3537: Từng thích cũng là quá khứ rồi [10]




Triệu Hân Hân khẽ cúi đầu, giống như một học sinh ngoan đang để anh tùy ý trách móc.

Cửa phòng làm việc được mở ra, người đàn ông vừa xuất hiện khoảng độ bốn mươi tuổi, mặc một bộ đồ lao động cũ rách.

“Sở tổng, sao cậu đến mà không báo trước một tiếng để tôi ra đón chứ?” Người đàn ông kia nói xong lại phải qua bụi bẩn trên người.

“Ngô tổng khách khí rồi, là tôi có lỗi khi đường đột đến đây không thông báo trước với ngài” Sở Vi khẽ cúi đầu.

Triệu Hân Hân sững ra, người này mà cũng là tổng giám đốc sao?

“Sở tổng vào đi rồi nói, để tôi đi thay bộ quần áo đã nhé” Ngô tổng nói rồi mời họ vào phòng làm việc của mình, sau đó liền đi thay đồ.

Phòng làm việc của ông cũng rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái tủ. Triệu Hân Hân quét mắt nhìn một lượt. Trong đó có một số giải thưởng, những giải thưởng người ta phải treo cao lên để khoe thì ông ấy lại quẳng hết vào tủ.

“Ngô tổng làm nghề này cũng phải mười mấy năm rồi, vật tư do bên ông ấy cung cấp được Sở Thị tin dùng nhất, nhưng vì yêu cầu cao cho nên số lượng sản phẩm cho ra khá ít, giá thành cũng cao cho nên phần lớn các công ty đều không muốn hợp tác với họ”

Triệu Hân Hân nhìn khắp căn phòng một lượt, nghe thấy anh nói vậy cô liền quay ra nhìn, “Cậu muốn bảo tối hợp tác với ông ấy sao? Như vậy, không những tôi phải nhận lô hàng loại một kia về còn phải đến thêm tiền cho lô hàng cao cấp khác à”

Sở Vi dựa vào bàn, nheo mắt nhìn Triệu Hân Hân, “Cậu có bị ngốc không?

“Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có công kích người khác như thế? Triệu Hân Hân không vui nói, “Từ lúc bắt đầu cậu đã mắng tôi rồi, giờ vẫn còn mắng nữa”

“Vậy thì là tôi có lỗi với người già cậu rồi.” Sở Vi lạnh lùng nói.

Triệu Hân Hân: “...”

Triệu Hân Hân bỗng thấy chột dạ, quăng cho anh một nụ cười gượng gạo, “Anh Sở, xin lỗi ạ”

“Biết là tốt” Sở Vị hừ một tiếng, thấy Ngô tổng đi vào.

Lúc này Ngô tổng đã mặc một bộ vest sạch sẽ, đúng là trông ổn hơn ban nãy rất nhiều.

“Sở tổng, thật ngại quá, để cậu phải đợi lâu rồi, hai vị đây là?”

“Triệu Hân Hân của Triệu Thị - Triệu tổng, còn đây là thư ký của cô ấy” Sở Vi giới thiệu qua.

“Chào ngài” Triệu Hân Hân vội chào hỏi.

“Triệu Thị à, trước đây tôi chưa gặp bao giờ, là Chủ tịch Triệu sao?”

“Con gái ạ” Triệu Hân Hân giải thích. “À, bảo sao trẻ tuổi thế, đi nào, mời mọi người vào phòng họp, chỗ tôi chẳng có chỗ mà ngôi” Ngô tổng nói xong liền dẫn họ vào phòng họp. Phòng họp cũng không phải chỗ rộng lớn gì, nhưng ít nhất vẫn còn có chỗ để họ ngồi. Sở Vị nói cho Ngô tổng biết mục đích họ tới ngày hôm nay. Ngô tổng cười đáp, “Sở tổng bắt đầu làm người bắt mối thế này từ bao giờ vậy?” “Hết cách rồi, vị này nhà chúng tôi bị người ta lừa một số giờ như con ruồi không đầu mất phương hướng, tôi đành phải đưa tới chỗ ngài thôi” Sở Vi nói chuyện rất tự nhiên, không hề cảm thấy câu “vị này nhà chúng tôi” có vấn đề gì hết.

Triệu Hân Hân thoáng giật mình, không hiểu cậu ta nói vậy là có ý gì.

“Ngay lập tức mà muốn hơn năm trăm tấn hàng cao cấp thì hơi khó với chúng tôi, Sở tổng, lần này không phải tôi không muốn giúp mà vì nguyên liệu chỗ chúng tôi cũng không đủ, thế nên...”

Lúc Ngô tổng nói đến đây, Sở Vi đã quay ra nhìn Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân ngẩn ra nhưng cũng lập tức phản ứng lại ngay, “Ngô tổng, là thế này, hiện tại chúng tôi có hơn năm trăm tấn vật tư loại một, nếu Ngô tổng cảm thấy có thể chúng tôi có thể bán lại với giá thấp để ngài lấy làm nguyên liệu, ngài thấy có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.