Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3544: Chương 3544: Những người không kết hôn [7]




Mà những người đã bị bắt cóc năm đó cũng không có tung tích gì, có người nói họ đã bị giết, có người nói đã bị bán đi từ lâu rồi.

“Đừng nhắc đến hai chữ Lạc Thần này nữa.” Sở Vị đột nhiên lên tiếng, anh biết người này, là người vài năm trước đột ngột xuất hiện. Nhưng anh cũng chỉ nghe qua vài lần, sự tồn tại này y hệt như Báo Tuyết năm xưa, khủng bố những bí ẩn.

“Vì sao?” Triệu Hân Hân hỏi một cách tò mò.

“Cậu là dây ăng-ten đấy à, lắm câu hỏi vì sao thế.” Sở Vị thản nhiên đáp lại cô.

“Tôi từng gặp người đó.” Triệu Hân Hân nhìn Sở Vi một cách nghiêm túc.

Chiếc xe của Sở Vi lượn một hình chữ S trên đường cao tốc, cũng may mà lúc này trên đường không có nhiều xe.

“Cậu từng gặp Lạc Thần?” Sở Vị chấn động, nhưng nghĩ tới chuyện mà mình biết được, liên hệ cùng những chuyện biết được sau đó, đại khái anh cũng đã có thể lờ mờ đoán ra được là chuyện gì.

Triệu Hân Hân dựa người vào lưng ghế, nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Chắc là người đó, nhưng tôi cứ cảm thấy tôi đã gặp được bóng dáng đó ở đâu rồi.”

Cô chưa từng gặp Cố Tử Thành, nhưng cô đã nghe không ít chuyện về anh.

“Lạc Thần là người như thế nào?” Triệu Hân Hân tò mò hỏi tiếp, nếu như Kiều Vi Nhã chụp được Cố Tử Thành thực sự, điều đó chứng tỏ là anh ấy đã quay về, không phải sao?

“Là người không cùng thế giới với chúng ta.” Sở Vi nói, nhìn vào chiếc xe theo sau họ qua gương chiếu hậu rồi nhìn về phía Triệu Hân Hân, “Năm đó, chính người đó đã đưa cậu thoát ra phải không?”

Sở Vi vừa dứt lời, cơ thể Triệu Hân Hân đã run bắn lên. Cô nghiêng mặt nhìn về phía Sở Vi, “Cậu đang nói cái gì vậy?”

Sở Vi ra hiệu cho cô nhìn về phía sau. Triệu Hân Hân ngồi thẳng lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng xuất hiện trong gương chiếu hậu.

Cơ thể Triệu Hân Hân cứng đờ lại, bàn tay không khỏi run lên, nhưng ngay sau đó nó đã được Sở Vi nắm chặt lấy.

“Dừng xe, dừng xe, tôi bảo cậu dừng xe cơ mà.” Triệu Hân Hân đột ngột kích động hét ầm lên. Không, cô tuyệt đối không thể liên lụy đến Sở Vi, tuyệt đối không thể!

Sở Vị nắm chặt lấy tay Triệu Hân Hân, an ủi tâm tình bất ngờ bùng nổ của cô, “Bây giờ dừng xe thì cả hai ta đều phải chết. Ít nhất đến giờ chúng vẫn chưa có ý định ra tay. Năm đó cậu đã nhìn thấy chúng hả?”

Triệu Hân Hân không ngờ rằng Sở Vi có thể biết được chuyện này. Bây giờ cô vẫn nhớ, vẫn nhớ rằng trong số những người bị bắt cóc có một cô bé, gia đình cô bé không có tiền chuộc, đám cầm thú kia đã làm gì. Sau khi rời khỏi đó, suốt một năm ròng rã cố không thể nào ngủ một giấc yên ổn, luôn bị ác mộng đánh thức hằng đêm.

Kiều Vi Nhã hỏi cô tại sao luôn mang nhiều tiền mặt theo người như vậy, bởi vì cô vô thức nói với mình rằng, trên người có tiền luôn là tốt nhất, bởi vì đám người kia vốn dĩ chỉ cần tiền.

Nhiều lúc, nếu như đến cả ba mẹ mình cũng không thể dựa dẫm được, vậy thì ngoài mình ra, còn biết dựa vào ai. Năm đó, Triệu Hân Hân gầy đi mất hơn năm mươi cân thịt một cách điên rồ. Năm đó, gần như ngày nào cô cũng phải đi khám bác sĩ tâm lý, gần như đêm nào cũng phải dùng thuốc an thần mới ngủ được một lúc.

Chuyện này không có ai biết, cho dù là ba mẹ cô cũng không hề hay biết.

Tất cả mọi người đều nghĩ cô giảm cân vì Sở Vi, nhưng không ai biết được rằng, nguyên nhân khiến cô gầy rộc đi như vậy rốt cuộc là gì?

Sở Vi siết chặt bàn tay cô, nhìn chiếc xe luôn đi theo ở phía xa.

“Nếu như cậu thực sự đã nhìn thấy dáng vẻ của hắn, chúng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Trước kia chúng không đến tìm cậu, có lẽ chỉ vì chúng cũng đang chạy trốn để cứu lấy cái mạng của bọn chúng. Bây giờ không còn đường trốn nữa, mới muốn kéo cậu chết cùng.” Sở Vi lên tiếng, “Chúng ta bắt buộc phải rời khỏi thành phố A.”

Có một số thứ nguy hiểm không thể dẫn vào thành phố A được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.