Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3545: Chương 3545: Những người không kết hôn [8]




Triệu Hân Hân từ đầu đến cuối vẫn cứng ngắc. Tuy rằng cảm xúc của cô được khống chế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong cô.

“Cậu không nhất thiết phải mạo hiểm cùng tôi như thế, người chúng muốn giết là tôi.” Triệu Hân Hân lên tiếng mà giọng vẫn không khỏi run lên, thứ mà cô tưởng rằng mình đã thoát được, không ngờ vẫn còn quấn lấy cô.

Sở Vi bật cười, “Hết cách rồi, cậu quấy rầy tôi bao nhiêu năm như thế, thành thói quen rồi, không có cách nào làm ngơ được nữa.”

Triệu Hân Hân ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi đỏ, nhưng không nói được gì cả. Người đàn ông này có biết rằng cậu nói như thế sẽ khiến cô hiểu lầm hay không.

Triệu Hân Hân lại cúi đầu xuống. Sở Vi thấy cảm xúc của cô đã bình ổn trở lại, cho nên buông tay cô ra, tiếp tục lái xe.

Trên đường đi, hai người dừng xe ở một trạm phục vụ, Sở Vi dẫn cô vào đó ăn trưa, kẻ đi theo họ cũng xuống xe, đứng nhìn từ xa.

Sở Vi không cho Triệu Hân Hân quay đầu lại nhìn mà bảo cô ăn cơm cho đàng hoàng.

“Xin lỗi, làm liên lụy tới cậu rồi.” Triệu Hân Hân vừa cúi đầu ăn vừa lí nhí nói.

“Cũng đâu phải lần đầu tiên, bây giờ cậu mới xin lỗi có phải hơi muộn rồi không?” Sở Vi cười cười mắng một tiếng, “Nhưng cậu không cần lo, đám đồ đệ của thần chết đó chỉ muốn lấy mạng cậu, không dám làm gì ba mẹ cậu đầu. Hơn nữa cậu Hai cũng đã phải người đi bảo vệ ba mẹ cậu rồi.”

Triệu Hân Hân gật đầu rồi ngước mắt nhìn Sở Vi, “Thật sự cảm ơn cậu, lần này là nghiêm túc đấy.”

Ánh mắt anh nhìn cô rất sâu thẳm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ bảo cô không cần lo lắng.

“Mà tại sao phải đến thành phố G, lần hợp tác này không phải ở...”

“Thành phố G là quê nhà của tôi. Chú nói đã có tin tức của ba mẹ tôi, cho nên tôi muốn tới đó xem sao.” Sở Vi nói thẳng, chuyện này Sở Ninh Dực mới nói với anh mấy ngày trước. Suốt bao năm nay, anh vẫn luôn tìm kiếm tin tức về ba mẹ mình. Sở Ninh Dực có mạng lưới quan hệ rộng, cũng dùng chừng ấy năm tìm kiếm tin tức giúp anh, đến nay vẫn chưa chắc chắn.

Triệu Hân Hân: “...”

“Cậu đi tìm ba mẹ còn dẫn tôi theo làm gì?” Triệu Hân Hân căm hờn cắn một miếng mì ăn liền, “Cậu không sợ ba mẹ cậu gặp nguy hiểm à?”

Thế mà còn lòe cô là hạng mục hợp tác gì đó, đúng là quá đáng quá mà.

Sở Vi vẫn nở nụ cười tao nhã giống trước đây, “Tôi không nói như thế, cậu nhất định sẽ sợ liên lụy tôi, đánh chết cũng không chịu theo tôi ra ngoài đúng không?

“Tôi...”

Triệu Hân Hân không thể không nói rằng, những điều cậu ta nói là sự thật.

“Ăn hết đi, làm gì có chuyện chết dễ thế được.” Sở Vị tiếp tục cúi đầu ăn mì.

Hai người ăn uống xong, mua nước, sau đó lên xe tiếp tục đi về phía trước.

Thành phố G thực sự khá xa xôi, khoảng mười giờ tối Sở Vi và Triệu Hân Hân mới đến nơi. Mười giờ rưỡi mới tới khách sạn, khi đặt phòng, Sở Vi chỉ đặt một phòng.

Triệu Hân Hân trừng mắt, Sở Vị ghé lại gần nói nhỏ vào tai cô, “Cậu vẫn muốn tỉnh dậy lúc nửa đêm vì sợ tiếng sấm hả? Bớt kiểu đi, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không thức dậy vì tiếng sấm đầu, cậu sẽ bị người khác dọa tỉnh đấy.”

Triệu Hân Hân tiếp tục trừng mắt, nhưng vẫn bất bình mà lấy chứng minh thư của mình ra, cùng đưa cho cô gái ở quầy lễ tân.

Sở Vi vẫn nở nụ cười dịu dàng, cho dù Tần Mặc ngày ngày đưa đón cô thì đã sao? Lúc quan trọng nhất, người ở bên cạnh cô không phải vẫn là anh đấy sao?

Đặt phòng xong, Triệu Hân Hân đi tắm trước, Sở Vi ở bên ngoài gọi điện thoại, chắc đang hỏi tên tuổi cụ thể của chỗ kia, ngày mai họ còn phải tới đó tìm người.

Khi Triệu Hân Hân bước ra, Sở Vi đang vừa gọi điện thoại vừa ghi chép.

“Vâng, cảm ơn chú, ngày mai con sẽ qua đó.” Sở Vị ngoan ngoãn cảm ơn.

“Sở Vi...” Khi Sở Vi sắp cúp máy, điện thoại ở bên kia đã bị Thủy An Lạc giằng lấy.

“Cô ạ?”

“Sở Vi, nhớ lấy, bất kể có chuyện gì xảy ra, con vẫn sẽ mãi là con trai của cô.” Thủy An Lạc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.