Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1803: Chương 1803: Quyết định của phong phong [4]




Mặt Bánh Bao Rau đầy vạch đen, thế này mà giống con gái à?

Thủy An Lạc nấu cơm tối cùng với thím Ngô, còn chưa dọn lên ăn Mặc Lộ Túc đã tới.

“Đàn anh?” Thủy An Lạc mở cửa, tránh ra một chút để Mặc Lộ Túc tiến vào, “Sao anh lại tới đây?”

Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc, lại nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên xe lăn, “Anh vừa mới từ bệnh viện về, đi ngang qua đây nên vào thăm một lát.” Mặc Lộ Túc nói xong liền hỏi thăm Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vẫn bình thản, chỉ thờ ơ đáp lại vài câu hỏi của Mặc Lộ Túc.

Thủy An Lạc bĩu môi, ông anh họ này còn kiêu ngạo lắm cơ.

“Anh chưa ăn cơm thì ở lại đây...”

“Không cần đâu, Tân Nhạc còn đang chờ anh ở nhà.” Mặc Lộ Túc nhìn đồng hồ, “Có tiện ra ngoài nói chuyện với anh một lúc không? Anh có việc muốn hỏi em.”

Thủy An Lạc gật đầu, lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực, thấy anh gật đầu rồi mới đi theo Mặc Lộ Túc ra ngoài.

Bảy giờ tối mùa thu, trời đã đen kịt.

Thủy An Lạc theo Mặc Lộ Túc đi xuống lầu. Cô có thể cảm nhận được sự nặng nề của anh.

“Là chuyện thai vị của Tân Nhạc bị lệch à?” Thủy An Lạc lo lắng hỏi, tính ra, đứa bé cũng sắp chào đời rồi.

Bước chân Mặc Lộ Túc thoáng dừng lại một chút, bước ra khỏi khu nhà, tựa bên cạnh xe quay lại nhìn Thủy An Lạc.

“Em biết không? Khi nghe thấy tin anh ấy gặp chuyện không may, anh có chút hả dạ. Dù sao anh ấy cũng là người kiêu ngạo như vậy, sẽ không để em bị liên lụy.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.

Thủy An Lạc sửng sốt một lúc, nhanh chóng hiểu ra anh có ý gì, trong lòng có vài phần bực bội nhưng không hề bộc lộ ra ngoài.

“Vậy thì chỉ có thể nói là anh còn chưa đủ hiểu anh ấy mà thôi.” Thủy An Lạc cúi đầu, giọng nói có chút ẩn nhẫn.

Mặc Lộ Túc nở một nụ cười tự giễu, “Có lẽ vậy, em còn quan trọng hơn cả sự tôn nghiêm của anh ấy, đây là chuyện anh không làm được.”

“Đàn anh, chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa.” Thủy An Lạc cuối cùng cũng thốt ra lời mình muốn nói, “Hơn nữa anh đã kết hôn với Tân Nhạc rồi, đừng nên...” Nghĩ đến chuyện trước kia nữa.

Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu, sau một lúc mới tiếp tục nói: “Hôm nay anh đến tìm em, còn một việc nữa, anh muốn nhờ em khuyên Tân Nhạc bỏ đứa bé kia đi.”

“Anh điên rồi à?” Thủy An Lạc kinh ngạc kêu lên thành tiếng, “Sắp đến ngày sinh rồi, sao mà bỏ được?” Thủy An Lạc khó tin kêu lên, khiến mọi người xung quanh đều nhìn họ. Cô vội vàng hạ thấp giọng nói xuống, “Hơn nữa, chỉ là thai vị hơi lệch thôi, đến lúc sinh có thể mổ mà.”

Thân hình dong dỏng của Mặc Lộ Túc tựa lên xe, giữa cặp chân mày là sự mệt mỏi không thể che giấu.

“Đứa bé đã tắt thở rồi, nhưng Tân Nhạc không muốn chấp nhận sự thật, nhất quyết muốn chờ đến ngày sinh. Lúc đó đứa nhỏ đã đóng cục, tính mạng của cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Mặc Lộ Túc nói, giọng đã khản đặc.

Thủy An Lạc đứng đó, vẻ không tán thành trên mặt đã biến thành hoảng sợ, “Tắt, tắt thở?”

“Thai vị lệch khiến cho cuống rốn quấn quanh cổ đứa bé, hai ngày trước đã tắt thở rồi, nhưng Tân Nhạc...” Mặc Lộ Túc nói xong liền nghẹn ngào dừng lại.

Thủy An Lạc vẫn đứng trước mặt anh, nhưng tim gan như đảo lộn cả lên. Anh đến tìm cô để nói về chuyện Tân Nhạc, ngay từ đầu lại nhắc đến một đề tài khác?

Hơn nữa, không phải anh đang cố tìm cách dẫn chuyện, mà là bởi vì, đó là chuyện anh ấy để ý nhất?

“Anh không yêu Tân Nhạc?” Mặc dù là nghi vấn, nhưng Thủy An Lạc lại nói rất chắc chắn.

Mặc Lộ Túc cúi đầu, không đáp lại cô.

Thủy An Lạc hít sâu, áp chế cơn xúc động muốn mở miệng chất vấn “Không yêu tại sao lại kết hôn với cô ấy”, bởi vì cô không có quyền làm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.