Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1804: Chương 1804: Quyết định của phong phong [5]




Thủy An Lạc một mực áp chế sự kích động của mình.

“Anh không thấy chuyện này anh đi khuyên cô ấy sẽ tốt hơn à? Nói lớn thì chuyện này liên quan đến mạng người, là trách nhiệm của một bác sĩ, nói nhỏ thì đây là chuyện giữa vợ chồng anh. Đàn anh, dù thế nào, cô ấy cũng là vợ anh.” Thủy An Lạc cố gắng ổn định tâm trạng, nói ra suy nghĩ của mình.

“Những gì nói được anh đã nói hết rồi, nhưng Tân Nhạc cứ như vậy, anh không thể thuyết phục nổi cô ấy nữa.” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói, có chút bất đắc dĩ.

Trong lòng Thủy An Lạc thầm chửi một tiếng, đây mà là lý do à?

Ngay cả Sở Ninh Dực cũng nhìn ra được, Tân Nhạc không thích một người phụ nữ tên là Thủy An Lạc tham dự vào cuộc sống của họ. Tại sao đàn anh lại không hiểu chứ?

Vậy anh ấy muốn thế nào đây?

“Nếu đã thế, tại sao lúc trước anh còn kết hôn với cô ấy?” Thủy An Lạc cuối cùng cũng gầm nhẹ thành tiếng.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, khi đó tại sao lại làm vậy à? Bởi vì anh nghĩ không thông, cho rằng kết hôn là lối thoát duy nhất.

Nhưng sau khi kết hôn anh ta mới phát hiện ra, có những thứ, không phải chỉ ép bản thân một chút là có thể có kết quả tốt.

“Em bớt chút thời gian đến khuyên nhủ cô ấy giúp anh đi.” Mặc Lộ Túc nói xong, xoay người lái xe đi.

Thủy An Lạc đứng tại chỗ, nhìn Mặc Lộ Túc phóng xe đi mất.

Đến bữa tối, Thủy An Lạc vẫn không nói câu nào. Sở Ninh Dực cũng chẳng hỏi. Năm đứa bé nô đùa ầm ĩ coi như hài hòa.

Tiểu Bất Điểm ăn cơm tối vẫn cần người chăm sóc, cho nên Thủy An Lạc vẫn trông chừng cô bé cả buổi. Bị Bánh Bao Rau nói móc một lần, Tiểu Bất Điểm không hề chịu thua bật lại.

Tâm trạng của Thủy An Lạc bấy giờ mới khá hơn một chút.

Sau bữa tối, Tiểu Miên Miên vẫn phải làm bài tập. Bánh Bao Đậu kéo Tiểu Bất Điểm đi chơi. Lúc thím Ngô thu dọn bát đũa, Thủy An Lạc quay về phòng ngủ.

Sở Ninh Dực ngồi trong phòng khách một lúc, cho đến khi kim đồng hồ chỉ đến tám giờ, anh mới tắt điện thoại, đẩy xe lăn di chuyển vào trong phòng.

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng đứng dậy bước qua, “Anh vào sao không gọi em?”

“Tay anh có tàn phế đâu.” Sở Ninh Dực hơi nhếch môi, vươn tay nắm lấy tay Thủy An Lạc. “Tên kia nói gì với em thế?”

Thủy An Lạc ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực, đầu tựa lên chân anh, “Em không hiểu, đã không yêu, tại sao còn kết hôn? Hại mình hại người vậy chứ?”

“Cậu ta và Tân Nhạc có vấn đề à?” Sở Ninh Dực nói, nghiêng người vươn tay đóng cửa phòng lại.

Thủy An Lạc gật đầu, “Con của Tân Nhạc mất rồi, nhưng cô ấy không chịu lấy xác đứa bé ra, cho nên đàn anh muốn em đi khuyên nhủ cô ấy.”

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng xoa đầu cô, tay còn lại mười ngón đan xen với tay cô.

“Trước kia lúc cậu ta ép bản thân tiến vào cuộc hôn nhân này đã định sẵn sẽ có kết cục như vậy rồi. Trong công việc, em ép buộc bản thân mình một chút, có thể sẽ thành công. Nhưng với hôn nhân, một khi đụng đến hai chữ ép buộc thì đã quyết định kết cục bi kịch của nó.” Sở Ninh Dực nói, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, “Cuộc hôn nhân lần đầu tiên của chúng ta chính là kết cục bi kịch.”

“Nhưng em không hiểu.” Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, ánh mắt đầy vẻ hoang mang, “Nếu không thích, việc gì phải làm khó bản thân, lại hại cả người khác như thế?”

“Đang mù mịt mà, con người vào lúc cảm thấy mù mịt lúc nào cũng đưa ra chọn lựa sai lầm.”

“Nhưng chọn lựa sai lầm đó sẽ hại người khác.” Thủy An Lạc tức giận nói.

“Đó là bởi vì, cậu ta là người, không phải thánh nhân, không biết chọn cách để bản thân yên lặng suy nghĩ trong thời điểm hoang mang.” Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn nhẹ nhàng như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.