Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 530: Chương 530: Sao có thể cho phép em thích người khác được?




Sở Ninh Dực vươn tay đón lấy Tiểu Bảo Bối đang vặn vẹo đặt lên đùi mình, tâm trạng tốt vô cùng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn khóe miệng anh hơi nhếch lên, tâm trạng của anh có thể không tốt hay sao? Toàn lấy chuyện chọc ngoáy cô ra làm trò vui thôi.

Món ăn cũng không được đưa lên nhanh. Thủy An Lạc biết, bọn họ coi trọng sự tinh tế, mỗi một món ăn đều làm rất tỉ mỉ cho nên cô cũng không vội, chỉ cầm máy ảnh chọn ảnh chụp.

Phía trước hầu hết toàn là Sở Ninh Dực với Tiểu Bảo Bối, về sau thì lại toàn là ảnh của Thủy An Lạc, đều là do Sở Ninh Dực chụp.

Tâm trạng buồn bực của Thủy An Lạc trong nháy mắt liền tan biến. Kỹ thuật chụp của anh Sở nhà cô cao hơn cô, chụp kiểu nào cũng đẹp lung linh.

“Anh Sở này, người ta thường nói người tình trong mắt hóa Tây Thi. Anh nhất định là rất yêu em đúng không, nên mới chụp em đẹp thế này chứ.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

“Em hiểu lầm rồi, dạo này Sở Thị đang khai thác tuyến du lịch Provence nên anh chỉ thu thập một số tư liệu quảng cáo thôi.” Nói trắng ra là vì anh muốn quảng bá đạt hiệu quả cho nên mới chụp em đẹp như thế thôi.

Thủy An Lạc dường như đã bị đả kích đến chết lặng, giơ tay xin hàng, không buồn để ý đến lời anh nói nữa, “Ai da, dù sao thì cũng là vì em đẹp, em biết mà.”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý.

“Nếu mà khả năng học hành của em bằng được một nửa độ dày của mặt thì chắc không đến nỗi tạch nhiều môn như thế đâu.”

Ạch...

Thủy An Lạc nổi giận, tuyệt giao, cô phải tuyệt giao, cô quyết định trong vòng ba giờ tới sẽ không để ý đến anh nữa, tuyệt đối không.

Tiểu Bảo Bối vỗ tay cười khanh khách, giống như vô cùng thích chí khi thấy mami của mình bị bắt nạt như vậy.

Trong nháy mắt, sắc mặt Thủy An Lạc càng khó coi hơn.

Cái thằng ăn cây táo rào cây sung này.

Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi vươn tay với lấy di động đi tìm kiếm sự an ủi.

[Lão Phật Gia, tao bị bắt nạt.]

Trong nhà hàng yên tĩnh, Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông đang gọi món đối diện, lông mày nhíu chặt, cô còn chưa đồng ý gì với anh ta mà.

Nghe thấy tiếng chuông di động, cô vươn tay lấy điện thoại mở ra đọc tin nhắn.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nhíu mày.

[Ngoan ngoãn để nam thần của tao bắt nạt đi.]

[Đệch, tiết tháo của mày đâu rồi?]

[Không phải bị mày ăn hết từ lâu rồi à?]

Vậy nên, Thủy An Lạc đành câm nín, ai cũng bắt nạt cô, cho nên cô quyết định không để ý đến đám người xấu xa này nữa.

Phong Phong gọi món xong liền trả menu cho phục vụ, “Tôi nói này, hôm nay là sinh nhật tôi, cô không thể bỏ cái mặt mẹ kế đấy đi được à?”

“Chịu, trời sinh đã thế rồi.” Kiều Nhã Nguyễn ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Phong Phong hừ một tiếng, “Tôi thấy cô nhìn Mặc Lộ Túc cười mê mẩn lắm cơ mà.”

Nhắc đến Mặc Lộ Túc là chạm đến vết thương trong lòng cô, tình yêu thầm kín không thể chạm tới, còn chưa kịp chớm nở đã lụi tàn luôn rồi.

Phong Phong nhìn sắc mặt bỗng trở nên u ám của Kiều Nhã Nguyễn, trong lòng càng thêm hậm hực, “Tên đó có gì tốt mà khiến cô phải quyến luyến mãi như vậy chứ?”

Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi ngẩng lên, lạnh lùng nhìn anh ta, “Tốt hơn anh là được, với lại đừng có ra vẻ ghen tuông như thế được không hả, quan hệ của chúng ta chưa tốt đến thế đâu.”

Ghen tuông?

Một từ này không hề báo trước mà dội thẳng vào tai Phong Phong.

Biểu hiện của anh khi đứng trước mặt cô giống như đang ghen sao?

Khóe miệng Phong Phong thoáng nhếch lên, chậm rãi mở miệng: “Kiều Nhã Nguyễn.” Anh ta đặt hai tay trên bàn, sau đó từ từ ghé sát lại gần Kiều Nhã Nguyễn. Cho đến khi cô đã ngả cả người sát vào lưng ghế, không còn đường lui nữa, anh ta mới thấp giọng nói, “Chẳng phải tôi đang theo đuổi em đấy sao? Nếu tôi thích em, sao có thể cho phép em thích người khác được?”

Giọng nói không nặng không nhẹ, vừa hay lại chạm vào khóe môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.