Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 531: Chương 531: Xem ra cũng không phải nhân vật tầm thường




Kiều Nhã Nguyễn hết đường thoát thân, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn giữ được lý trí.

Phong Phong thích cô?

Đây đúng là một lời nói vô căn cứ.

Vì cô có thể nhìn ra được Phong Phong không hề thích cô, mà anh ta có mục đích của mình.

“Phong Ảnh đế này, kỹ thuật diễn xuất của anh đúng là càng ngày càng xuất quỷ nhập thần rồi đấy, tiếc là chúng ta không phải là đang đóng phim. Nếu như thật sự giống những gì anh nói, anh thích tôi, vậy thì tôi mong rằng anh hãy tránh xa tôi ra một chút, vậy anh có thể làm được không?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi giơ tay đẩy anh ta ra, từ tốn chỉnh lại quần áo của mình.

Phong Phong ngồi lại chỗ cũ, cũng chỉnh lại quần áo.

“Nếu như tôi đã thích em, tất nhiên là tôi sẽ dốc hết sức mình để chinh phục em rồi.”

Kiều Nhã Nguyễn còn đang định nói gì đó lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, sau đó quả quyết ngậm mồm không nói nữa.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn đang ăn khuya, thì Thủy An lạc cũng đang vui vẻ với “bữa tiệc” của mình. Sở Ninh Dực gọi bít tết. Thủy An Lạc không thích món này lắm, cho nên cô chọn mấy món ăn kinh điển mà cô thích.

Tiểu Bảo Bối thèm ăn cứ liếm láp cái miệng nhỏ của mình suốt. Sở Ninh Dực gọi một bát canh trứng ra cho cậu nhóc, lúc này còn đang nóng, cho nên Tiểu Bảo Bối tạm thời không có đồ ăn, chỉ đành tủi thân nhìn ba mẹ, cánh tay nhỏ cứ vỗ bồm bộp vào tay ba mình.

Hứ, không cho con ăn với à, sao hai người ăn uống vui vẻ quá vậy, đúng là đáng ăn đòn mà.

Thủy An Lạc hớn hở nhìn người đàn ông đang thổi canh trứng cho Tiểu Bảo Bối, ai bảo lúc nãy anh bắt nạt cô cơ.

Chết chưa.

Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái, cúi xuống tiếp tục hầu hạ cậu con quý tử nhà mình ăn.

Có điều trong lúc Sở Ninh Dực đang hầu hạ tiểu tổ tông ăn thì điện thoại đặt trên bàn lại bỗng rung lên.

Sở Ninh Dực một tay với điện thoại, một tay đỡ Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngồi trên đùi, “Alo.”

Không biết người phía bên kia nói gì, Sở Ninh Dực vốn đang rất bình thường lúc này sắc mặt bỗng lạnh xuống, “Cậu chắc chứ?”

Thủy An Lạc hơi sững ra, tâm trạng cô cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, không lẽ anh lại có chuyện phải đi sao? Sau đó lại để cô ở đây một mình à?

“Tôi biết rồi, bảo người tiếp tục tìm kiếm, nếu như đã cắt đuôi các cậu ở Tây Tạng, thì ông ấy nhất định sẽ không đi xa đâu.” Sở Ninh Dực nói xong liền quẳng điện thoại lên bàn.

Thủy Mặc Vân đang ở Tây Tạng, hơn nữa còn có thể cắt đuôi được người vừa mới phát hiện ra ông ta. Ông bố vợ này của anh xem ra cũng không phải là nhân vật tầm thường đâu.

Thủy An Lạc cắn cắn cái dĩa, “Anh có việc gì à?”

Sở Ninh Dực cầm cái thìa nhỏ lên tiếp tục cho Tiểu Bảo Bối ăn canh, anh bình thản nói, “Không sao, mấy việc vặt thôi, bọn họ có thể tự giải quyết được.”

“Ồ...” Thủy An Lạc nghe anh trả lời, cúi xuống ăn tiếp, chỉ cần anh không đi là được.

Thủy An Lạc đang ăn liền len lén đổ một ít mayonnaise vào đĩa của anh, Sở Ninh Dực cau mày, Thủy An Lạc lập tức thu tay lại, cười hà hà nói: “Ngon lắm mà, không có vị tỏi đâu, anh ăn thử mà xem.”

“Bỏ ra.” Sở Ninh Dực dùng ngôn ngữ để thể hiện sự ghét bỏ của mình đối với cái món ăn đó.

Thủy An Lạc bĩu môi, “Không ăn thì thôi, em ăn một mình.”

Thủy An Lạc thầm nghĩ, anh ấy lớn tuổi như thế rồi, mình phải nhường anh ấy, đúng, mình phải nhường anh ấy.

Thủy An Lạc nghĩ thế rồi quả nhiên tâm trạng vui hẳn lên, cười mắt híp tịt, tiếp tục ăn cơm.

Kiều Nhã Nguyên với Phong Phong vừa ăn bữa tối có thể gọi là bữa khuya xong thì đã là hơn mười một giờ. Giờ này cô có về ký túc xá thì bác gái trông ký túc xá cũng chẳng mở cửa cho cô vào nữa đâu.

“Này, còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi về đây.” Cô nghĩ chắc giờ cô về nhà của Thủy An Lạc cũng được, may mà cô vẫn mang chìa khóa theo.

Phong Phong cúi xuống nhìn đồng hồ, “Còn gần một tiếng nữa, tôi lại đưa cô đến chỗ này nữa.” Phong Phong nói xong, còn chẳng cho Kiều Nhã Nguyễn thời gian từ chối đã lôi cô lên xe luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.