Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1947: Chương 1947: Sư hạ dương vs triệu uyển uyển [1]




Thím Ngô thấy con trai mình đã bình an thì lập tức lấy lại được sức lực, mà bám vào con trai mình đứng lên rồi dùng giọng điệu oang oang đặc trưng của mình kể ra toàn bộ những việc mà James bắt bà ta làm.

Từ sau khi Sở Ninh Dực bị thương trở về, hắn ta ép bà ta cố tình để Sở Ninh Dực bị ngã, rồi chuyện hắn bắt bà ta phải giám sát Sở Ninh Dực, thậm chí còn nói cả chuyện ngụy tạo chứng cứ.

Giọng nói của thím Ngô vốn đã lớn, lúc này vì đang kích động nên càng oang oang hơn. Trong quán cafe này ngoại trừ bọn họ ra thì đều là phóng viên, phải nói đây đúng là một màn kịch hay.

Trong phút chốc, giá cổ phiếu của công ty James đã đạt mức thấp nhất, những người do Sở Ninh Dực sắp xếp lúc này đang tiến hành thu mua.

“Chậc chậc chậc! Ngài Smith đây vừa ra tay là trò hay xuất hiện, tôi nhìn mà cũng không nhịn được phải vỗ tay khen đấy!” An Phong Dương tà mị nói, giữa hai hàng lông mày cũng mang theo ý cười.

James ngơ ngẩn ngồi trên ghế, dường như hắn hoàn toàn không ngờ được rằng cục diện sẽ thành ra thế này.

“Ác giả ác báo! Chắc ngài Smith không ngờ rằng những phóng viên mà ngại gọi tới sẽ được chứng kiến một màn thế này đâu nhỉ?!” Thủy An Lạc từ tốn rót nước, nhưng có vẻ cô cũng chỉ rót thêm thôi chứ không hề có ý định uống nữa.

Thủy An Kiều kêu gào giống như phát điên, cô ta muốn nhào đến cào mặt của Thủy An Lạc nhưng lại bị An Phong Dương nắm chặt cổ tay: “Thủy An Kiều, mấy năm không gặp mà mấy kế đê tiện này của cô quả nhiên vẫn vô địch như thế nhỉ?”

Thủy An Kiều bỗng ngẩng phắt đầu lên. Cô ta nhìn chằm chằm An Phong Dương một cách hung tợn. Đây chính là vị hôn phu của cô ta thế nhưng người này lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần.

“Thủy An Lạc! Đều là do con khốn mày sắp xếp đúng không?” Thủy An Kiều lớn tiếng hét lên.

Thủy An Lạc đặt ấm trà xuống rồi ngẩng đầu nhìn cô ta. Nhiều năm trước đây, mỗi lần gặp Thủy An Kiều cô đều sẽ tức điên lên, đôi khi còn không nhịn được mà cho cô ta một cái tát. Thế nhưng lúc này Thủy An Lạc nhìn cô ta chỉ cảm thấy thương hại.

“Ánh mắt này của mày là ý gì?” Thủy An Kiều thét lên chất vấn.

“Không nhìn ra sao? Là ánh mắt đồng cảm, ánh mắt thương hại đấy!” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói.

“Được rồi, Thủy đại tiểu thư, tôi còn có một mòn quà lớn nữa muốn tặng cho cô đây.” An Phong Dương bỗng cười dịu dàng, nói.

Thế nhưng nụ cười này ở trong mắt Thủy An Kiều lại giống như nụ cười của ma quỷ.

An Phong Dương vừa mới dứt lời thì ngoài cửa có sáu người đàn ông mặc cảnh phục bước vào, những người đó đi xuyên qua đám người: “Ai là Thủy An Kiều, kẻ khả nghi đã vượt ngục phi pháp cách đây ba năm, hiện tại chúng tôi muốn truy bắt cô ta!”

“Không phải tôi, không phải tôi, tôi không có...” Thủy An Kiều lớn tiếng kêu lên rồi xoay người muốn chạy.

Thế nhưng sao cô ta có thể nhanh bằng cảnh sát được, vậy nên đã nhanh chóng bị cảnh sát khống chế.

Trong quán cafe, tiếng thét chói tai ngày càng vang xa.

Rốt cuộc Thủy An Lạc cũng rót đầy nước. Cô chậm rãi đặt ly nước xuống rồi nhìn người phụ nữ đang bị đẩy vào xe cảnh sát qua cửa sổ.

Thủy An Kiều hét lên, ánh mắt độc ác của cô ta nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.

Đám phóng viên thấy một màn kịch này xong liền đưa mắt nhìn về phía James. Tuy rằng chính James là người gọi bọn họ tới, thế nhưng rõ ràng tình huống bây giờ còn ghê gớm hơn cả thế.

Những câu hỏi dồn dập ập tới, từ đầu tới cuối James không hề hé răng nửa lời mà chỉ nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực cong môi, nói: “Nơi nào cũng có quy tắc của riêng mình, không biết lần này ngài James đã học được chưa?” Sở Ninh Dực nói xong liền nhìn về phía Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc hiểu ý liền đứng dậy đẩy Sở Ninh Dực rời đi. Cô uyển chuyển từ chối những lời phỏng vấn của đám phóng viên, dù sao thì ở đây còn có người đáng để bọn họ phỏng vấn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.