Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1948: Chương 1948: Sư hạ dương vs triệu uyển uyển [2]




Sau khi bọn họ ra đến bên ngoài, thím Ngô liền dẫn con trai mình đến xin lỗi.

Thủy An Lạc nhìn cậu nhóc chỉ chừng mười bảy mười tám kia. Cô nhớ thím Ngô từng nói con trai bà học ở một trường danh tiếng.

Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên, An Phong Dương nhếch môi rồi liền lên xe trước.

Thím Ngô làm vậy là vì con trai mình, tuy rằng Thủy An Lạc không tán thành nhưng cũng không có tư cách để trách cứ bà ta.

Vậy nên Thủy An Lạc chỉ không nóng không lạnh nói một câu không sao cả, sau đó cùng Sở Ninh Dực rời đi.

Cậu thiếu niên kia vẫn đứng đó, ánh mắt cậu ta nhìn theo hướng bọn họ rời đi còn xen lẫn cả sự bội phục.

Sở Ninh Dực chính là thần tượng của những người học trường kinh tế như cậu ta.

An Phong Dương làm tài xế. Thủy An Lạc thấy sau khi lên xe thì Sở Ninh Dực cứ gọi điện suốt, hình như là công ty của James có vấn đề, hơn nữa còn nói, miếng đất kia chính phủ đứng ra bán rẻ cho Sở Thị, cái giá lần này còn thấp hơn hai trăm triệu mà Sở Ninh Dực đã định giá trước đó. Suy cho cùng thì lần buôn bán này Sở Ninh Dực vẫn lãi to.

Lần đưa tin này là do tập đoàn Sở Thị đưa tin.

Các kênh tài chính và kinh tế liên lạc với bộ phận Quan hệ công chúng của Sở thị đầu tiên, bọn họ muốn phỏng vấn Sở Ninh Dực. Trận này bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy thì Sở Ninh Dực đã đánh xong rồi, hơn nữa còn thắng oanh liệt đến mức khiến khắp nơi phải reo hò khen ngợi. Sự việc khiến cho người dân ở thành phố A vừa khiếp sợ vừa kích động.

Sở Ninh Dực vẫn là Sở Ninh Dực trước đây, bất kể anh có tàn phế hay không thì không một kẻ nào có thể lung lay được địa vị thần thoại của anh tại thành phố A này.

“Tên James kia thua đến mức không còn cả cái quần đùi. Hắn vẫn luôn đắc ý với cả thế giới này về chuyện tòa nhà đó.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói, Sở Ninh Dực chỉ ra tay hai lần mà mọi chuyện đã kết thúc rồi.

An Phong Dương nhếch miệng: “James nhìn thì có vẻ thông minh, thế nhưng cũng chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi.”

Sở Ninh Dực nói chuyện điện thoại xong liền nhìn về phía An Phong Dương: “Gần đây cậu chú ý một chút, James đã bị diệt trừ nên sẽ có người khác đến thu hút sự chú ý của chúng ta đấy.”

An Phong Dương vỗ tay một cái: “Yên tâm đi, đến một người giết một người, đến một đôi giết cả đôi.”

Sở Ninh Dực sớm đã chẳng còn ôm hy vọng gì với thái độ này của anh nữa rồi: “Vẫn chưa tìm ra được vị trí của căn cứ à?”

“Nói đến chuyện này thì tôi có chuyện cần nói với cậu đây. Nếu như Hạ Lăng là người cải tạo gen đầu tiên thì chắc chắc cơ thể của cô ta vẫn phải có khuyết điểm nào đó.”

“Ví dụ như phải sạc pin ấy hả?” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.

Sở Ninh Dực: “...”

An Phong Dương: “...”

An Phong Dương: “Em Đẹp Gái này, lúc này em cứ giữ vững vị trí phông nền của em là được rồi. Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng có xen miệng vào.”

Về điểm này thì Sở Ninh Dực hoàn toàn tán thành.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, hai người này tuyệt đối là cố ý.

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu vợ mình, làm dịu đi sự giận dỗi khi phải làm phông nền của cô: “Vậy thì ra tay từ Hạ Lăng đi, không thể có chuyện cô ta không liên lạc gì với đám người đó được.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

An Phong Dương gật đầu: “Hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết được điểm khác nhau giữa người cải tạo gen và người bình thường, đây chính là điểm khó khăn khi ra tay với Hạ Lăng.”

Thủy An Lạc yên lặng giơ tay.

An Phong Dương liếc mắt nhìn cô.

Sở Ninh Dực đưa tay gõ một cái lên đầu cô, ý bảo phông nền có thể nói chuyện.

“Em cảm thấy muốn đối phó với Hạ Lăng thì phải nhờ đến Lão Phật Gia! Dù sao thì mục tiêu của Hạ Lăng cũng là Phong Điên. Xét ở một mức độ nào đó mà nói thì giữa hai người họ có quan hệ tình địch, mà tình địch đấu nhau thì cũng là chuyện đương nhiên thôi!” Thủy An Lạc nói xong lại tiếp tục niêm phong miệng mình lại.

An Phong Dương nhướng mày, anh cũng hơi đồng tình với ý kiến này.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vợ mình, có đôi khi đầu óc của cô vận dụng rất tốt, cái cớ này không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.