Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1896: Chương 1896: Tại sao a sơ lại tha cho cô? [10]




“Đúng rồi, trước đây tôi có nghe nói, cô có ba đứa nhỏ phải không, còn là long phượng thai nữa?” Cố Tiểu An mỉm cười, nói: “Không như tôi, muốn có đứa con gái, kết quả cả hai đứa đều là con trai.”

Nghĩ đến cô con gái nhà mình, Thủy An Lạc thật sự rất muốn nói, cô muốn không, tôi tặng cô nhé?

“Cô Sở...”

“Cứ gọi tên tôi là được rồi, tôi là Thủy An Lạc.” Thủy An Lạc vội nói. Cô không muốn cứ mở miệng ra là bị gọi là “Cô Sở” này nọ, kỳ quặc chết đi được.

“Ha ha ha, cũng phải, tôi là Cố Tiểu An, cô có thể gọi tôi là Tiểu An, vậy tôi gọi cô là Lạc Lạc có được không?” Cố Tiểu An nói rồi liền đặt con lên giường cho nhóc chơi.

Thủy An Lạc gật đầu, thấy Cố Tiểu An ra hiệu liền ngồi xuống.

“Trước đây tôi từng xem tin tức về cô, cũng xôn xao phết đấy.” Cố Tiểu An nhìn Thủy An Lạc nói.

Tin tức về cô?

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, ngẫm kỹ lại, tin về cô chắc là tin về ba năm trước nhỉ.

“Ác long hả? Tin nói tôi là yêu quái ấy?” Nghĩ kỹ thì hình như cũng chỉ có tin đó là xôn xao dư luận thôi.

“Ha ha, phải, lúc ấy tôi còn đùa với Lăng Phong là, giới tin tức của thành phố A này nên được chỉnh đón lại rồi, bản lĩnh mượn gió bẻ măng ngày càng ghê gớm.”

Cố Tiểu An cười nói.

Thủy An Lạc hơi sững ra, “Sau đó truyền thông im ắng cả một thời gian dài, là các người làm à?”

Tuy nói là khoảng cách giữa thành Nam và thành Bắc, nhưng đối với thành phố A mà nói thì cũng chỉ là hai thành phố mà thôi.

“Sau chuyện của các người không lâu, đám người đó lại chọc vào chuyện của Lăng Phong với tập đoàn An Dương. Chắc cô không biết tập đoàn An Dương đâu nhỉ, là đầu rồng của giới tin tức thành phố A. Họ tức giận liền tẩy sạch truyền thông thành phố A khi ấy. Hai năm đó đúng là yên tĩnh không ít.” Cố Tiểu An nói.

Khóe miệng Thủy An Lạc co rút, quả nhiên, những người được gọi là yêu nhiệt một khi đã tức giận thì sẽ vô cùng đáng sợ.

“Nhìn anh Sở rất nhã nhặn mà.” Thủy An Lạc ngượng ngùng mở miệng.

“Anh ấy nhã nhặn á?” Cố Tiểu An không tin nổi nói, “Cô bị vẻ ngoài của anh ấy lừa rồi, đó là một tên yêu nghiệt chính hiệu đấy.” Cố Tiểu An bất đắc dĩ lắc đầu.

Thủy An Lạc bỗng hiểu ra: Ôi má ơi, cô Sở này nhìn thì quý phải nhưng tính khí thì cũng chẳng khác gì cô cả.

“Ừm, anh Sở nhà tôi cũng là yêu nghiệt đấy.” Chắc vì phát hiện ra điểm này nên Thủy An Lạc nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.

“Ha ha, chắc bình thường hay bị bắt nạt lắm nhỉ, có phải anh ta độc miệng lắm không?”

Thủy An Lạc gật đầu tắp lự, hận không thể nắm lấy tay của Cố Tiểu An, đây chẳng khác nào tìm thấy tổ chức cả.

Thủy An Lạc và Cố Tiểu An vừa gặp như đã quen từ lâu, hai người cứ ở trong phòng nói chuyện với nhau suốt, không hề để ý xem người dưới nhà nói gì.

Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn, nhưng khí thế không hề yếu kém Sở Lăng Phong chút nào.

“Tôi nghe nói anh có một con Hắc Long, cũng mang từ trong quân đội về hả?” Sở Lăng Phong sờ sờ đầu Thanh Loan của mình, ra hiệu cho nó đi nghỉ.

Sở Ninh Dực bưng cốc lên, khẽ gật đầu, “Có điều nói thế nào cũng thì cũng già rồi.”

“Phải.” Sở Lăng Phong đáp, lại chỉnh lại tay áo của mình, đây là động tác kinh điển của anh ta.

Có Thanh Loan và câu nói vừa rồi của Sở Lăng Phong, Sở Ninh Dực biết, người thứ hai ở thành phố A lẳng lặng bảo vệ thành phố này chính là Sở Lăng Phong.

“Tôi nghe nói, sáu mươi năm trước, Sở gia từng có người nhân bản hả?” Sở Ninh Dực nói thẳng vào vấn đề.

Sở Lăng Phong tựa vào lưng ghế nhìn anh, “Gặp phải phiền phức rồi à?”

Anh ta không đáp mà hỏi ngược lại một câu.

Sở Ninh Dực cũng dựa vào lưng ghế xe lăn, khẽ quay vần chiếc cốc trong tay, “Người của tôi đã lấy được một ít số liệu, rõ ràng là về người cải tạo gen mà bọn họ nghiên cứu ra, hơn nữa còn thành công rồi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.