Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1895: Chương 1895: Tại sao a sơ lại tha cho cô? [9]




Thủy An Lạc xuống xe, cách đó không xa có một đứa bé vừa chập chững biết đi đang chơi cùng với một con chó ngao Tây Tạng to bự, nhưng nhóc cũng không hề sợ hãi.

Bên cạnh bé trai không có người, vì chỉ mới chập chững biết đi nên nhìn nhóc cứ như đấu vật, một tay tóm lấy đuôi con chó ngao. Chú chó kia cũng rất hiền, cứ để mặc cho nhóc nắm như thế.

Chú Sở đỡ Sở Ninh Dực xuống xe còn Thủy An Lạc thì vội giữ chắc xe lăn, “Con chó ngao kia cũng có chút giống với Hắc Long nhà mình.”

“Nó là Thanh Loan, là chó mà Lăng Phong nuôi.”

Thủy An Lạc vừa dứt lời, bên cạnh có một âm thanh thanh thoát, dễ nghe truyền ra.

Thủy An Lạc ngẩng lên, là một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, chắc cao xấp xỉ Thủy An Lạc, khoảng hơn một mét bảy, đang mặc một bộ đồ ở nhà màu lam nhạt, mái tóc đẹp được buộc lại đơn giản, tóm lại là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

“Lăng Phong nói có khách tới, bảo tôi ra đón, mọi người mau vào đi.” Vợ của Sở Lăng Phong là Cố Tiểu An cười nói.

Thủy An Lạc nghĩ, đây còn làm một người phụ nữ rất dịu dàng nữa.

“Khoai Tây, con đừng chơi nữa.” Cố Tiểu An quay lại nhìn đứa bé vừa mới bị ngã, nhíu mày gọi, “Thật ngại quá, tôi xin phép đi bế thằng bé lại đã.”

Lúc Thủy An Lạc vừa nghe thấy tên đứa nhỏ, lập tức đánh bay luôn hai từ “dịu dàng” kia.

Người có thể gọi con trai mình là Khoai Tây thì đâu khác gì cô gọi con là Bánh Bao Đậu với Bánh Bao Rau cơ chứ?

Cô gái này tính cách chẳng giống người tí nào!

Khoai Tây vẫn chưa biết nói, chỉ ê a gọi được tiếng mẹ đơn giản, cũng không gọi rõ được, dù sao thì cũng vừa mới được chín tháng, còn quá nhỏ.

Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực vào. Người đàn ông đang ngồi trong phòng khách khiến Thủy An Lạc phải ngỡ ngàng.

Chẳng trách có người lại nói, may mà song Vương Sở gia của thành phố A không cùng xuất hiện, nếu không e là thành phố A này sẽ không được yên ổn mất.

Người đàn ông kia nhìn không ra được tuổi, chắc cũng tầm tầm Sở Ninh Dực, lúc này anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần thì cùng màu với bộ đồ ngủ của Cố Tiểu An, trông có vẻ là đồ đôi.

Chỉ lạ là tay áo của anh ta lại màu tím, trông có hơi lệch quẻ.

“Tôi còn tưởng anh không định tới gặp tôi trong năm nay cơ.” Người đàn ông kia lên tiếng, nghe không có ý cười, nhưng cũng không bị nghiêm khắc quá, “Món nợ lợi dụng tôi khi trước, vẫn còn chưa trả đâu đấy.”

Thủy An Lạc run lên, thế này là anh Sở nhà cô không có chuyện gì tới gây sự hả?

“Anh cũng được lợi mà, thế không tính là lợi dụng.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.

Hai người bọn họ chưa từng gặp nhau, nhưng nói chuyện lại chẳng thấy lạ lẫm gì.

Vương đối Vương!

Trong đầu Thủy An Lạc chỉ có đúng một câu như vậy.

Tướng mạo của người đàn ông kia cũng không hề kém gì so với Sở Ninh Dực, nếu Sở Ninh Dực được xem là yêu nghiệt, vậy có gọi người đàn ông này là tiên giáng trần cũng chẳng ngoa.

“Để hai người họ nói chuyện với nhau đi, cô Sở, chúng ta lên lầu ngồi. Tôi chẳng bao giờ thích nghe đám người này nói chuyện với nhau.” Cố Tiểu An nói rồi liền đưa Thủy An Lạc lên tầng.

Thấy Sở Ninh Dực gật đầu rồi, Thủy An Lạc mới lên cùng với Cố Tiểu An, phòng của Cố Tiểu An ở lầu ba, tầng nào của căn biệt thự này cũng được lau dọn rất sạch sẽ, nhưng lại không thấy người hầu đâu cả.

Khoai Tây bị mẹ bế lên, cặp mắt to tròn đảo quanh nhìn Thủy An Lạc, chẳng thấy lạ người chút nào.

Cố Tiểu An đưa cô vào phòng, vì có trẻ con cho nên trong phòng khó tránh khỏi việc có chút đồ này nọ của trẻ con.

“Thật ngại quá, tôi vừa mới thay quần áo cho thằng bé, vẫn chưa kịp dọn.” Cố Tiểu An có vẻ hơi xấu hổ, sau đó nhặt quần áo trên giường lên, ném vào cái sọt trong nhà tắm.

“Không sao, nhà tôi còn bừa hơn cô nhiều.” Thủy An Lạc nói với giọng hơi hậm hực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.