Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3253: Chương 3253: Thánh học đoán đề online rồi! [1]




Phạm quy rồi, phạm quy rồi!

Kiều Vị Nhã cảm thấy người này thật sự phạm quy rồi, bởi vì cô đã bị cậu quyến rũ đến chết luôn mất rồi.

Quả nhiên cái người này không thả bả thì thôi, đã thả thì cô sẽ hoàn toàn không còn sức chống cự.

Có phải bình thường có bị coi là con trai lâu quá rồi nên giờ không thể cảm nhận được bầu không khí yêu đương bình thường nữa không?

Kiều Vi Nhã đẩy người ra, tức giận nói: “Đứng gần như thế làm cái gì hả?”

Sở Lạc Duy nhướng mi, dứt khoát lui về sau một bước rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng của cô, hờ hững đáp: “Cậu là bạn gái của tôi, áp sát vào cậu như thế không phải là chuyện bình thường à?”

Kiều Vị Nhã: “...”

Trời ơi, sao cái vấn đề bạn trai bạn gái này lại biến thành thật thế này?

“Bình thường cái gì mà bình thường! Mục đích duy nhất khiến tôi đồng ý làm bạn gái cậu đó chính là vì cậu đã hứa sau này sẽ nấu cơm cho tôi ăn! Ngoài ra không còn bất kỳ nguyên nhân gì khác! Cậu đừng có nghĩ nhiều có được hay không?!” Kiều Vi Nhã nói, hai má càng ngày càng đỏ hơn.

Sở Lạc Duy phát hiện một vấn đề, đó chính là Kiều Vi Nhã nhìn thì có vẻ da mặt dày lại mạnh mẽ nhưng thật ra khi đối diện với chuyện tình cảm thì lại cực kỳ dễ xấu hổ.

Thế nên Sở Lạc Duy cảm thấy cậu lại có thêm trò vui để trêu cô trong những ngày tháng sau này rồi.

“Nói thế thì chẳng hóa ra tôi tự tìm về một vị tổ tổng cho mình à?” Sở Lạc Duy nói.

“Biết là tốt rồi.” Kiều Vi Nhã kiêu ngạo nói, cô chính là tổ tông của cậu đấy.

Sở Lạc Duy bước đến gần Kiều Vi Nhã, kéo ai đó đang chuẩn bị lui về sau vào lòng, kề sát trán cô nói: “Cứ coi như tôi tìm cho mình một tổ tông thì ít ra tôi cũng phải được chút lợi ích gì đó chứ nhỉ, ví dụ như ôm, hôn hay bồng bế chẳng hạn?”

Kiểu Vi Nha: “...”

Hai cái trước thì dễ rồi, thế nhưng cái cuối cùng là cái quỷ gì vậy hả?

Sao cô có thể bế nổi tên này được chứ!

Cô cũng có phải là đại lực sĩ đầu!

“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!” Kiều Vi Nhã lườm cậu, sau đó đưa tay muốn đẩy người ra. Nhưng lần này cố lại bị Sở Lạc Duy ôm chặt hơn. Từ khi xác định mối quan hệ đến giờ, họ chưa từng có hành động nào giống với các cặp tình nhân khác cả.

Một là vì cô còn nhỏ, Sở Lạc Duy cũng không muốn tự làm khó chính mình.

Hai là vì hai người bọn họ vốn đã là thanh mai trúc mã, tất cả những cái gì có thể làm thì cũng đã làm rồi, đổi sang một thân phận khác cũng chẳng có gì khác biệt. Có điều lúc này ôm cô, cậu mới phát hiện thế này cũng rất được.

Vậy nên Sở Lạc Duy xem như tìm được vị trí tốt cho hai cái tay của mình, cũng chẳng định buông ra.

Sở Lạc Duy bế Kiều Vị Nhã đi qua một bên rồi ngồi xuống ghế.

Cậu ngồi trên ghế còn cô thì đang ngồi trên đùi của cậu.

Cảm giác này thật tốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vi Nhã càng đỏ hơn. Cô giùng giằng muốn tụt xuống nhưng lại bị Sở Lạc Duy chặn lại, nhất quyết không cho cô nhúc nhích.

“Nếu như cậu còn muốn tôi đánh dấu phần ôn trọng điểm cho cậu thì ngồi cho đàng hoàng đi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.

Kiều Vi Nhã lập tức ngồi im. Mặc dù cổ học khoa Báo chí nhưng mấy cái mà giáo viên nói cô chẳng hiểu một chút nào. Mà đã không có hứng thú thì Kiều Vi Nhã cứ ngủ trong giờ thôi. Có điều tới lúc thi, giáo viên cũng đâu quan tâm xem cô có hứng thú hay không.

Còn Sở Lạc Duy thận làm một sinh viên khoa Kinh tế đến học ké mà lại có thể trả lời tất cả các câu hỏi của giáo viên, đúng là khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi mà.

Thế nên để không bị tạch kỳ thi cuối cùng, Kiều Vi Nhã cũng chỉ còn một nước nhịn.

Quan trọng là ngồi trong lòng cái tên này cũng thoải mái ra phết.

“Nói thì nghe hay đấy nhưng làm sao mà cậu biết đâu là trọng tâm ôn tập chứ, nhỡ đầu không đúng thì sao?” Kiều Vi Nhã vịt chết còn cố cãi nước sôi, chỉ vì cô không muốn thừa nhận sự lợi hại của người này mà thôi.

Sở Lạc Duy nhướng mày, sau đó nói: “Nếu như tôi đoán trúng thì cậu định cảm ơn tôi thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.