Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3254: Chương 3254: Thánh học đoán đề online rồi! [2]




Sở Lạc Duy nói như vậy đương nhiên là có cái lý của mình, đợi kỳ thi cuối kỳ của năm nhất đại học xong xuôi cũng là lúc Kiều Vị Nhã đủ mười tám tuổi rồi.

Có nghĩa là cô đã là người trưởng thành rồi!

Người trưởng thành, đối với Sở Lạc Duy mà nói như thế có nghĩa là bọn họ có hôn nhau thì cũng không có cảm giác phạm pháp, như vậy rất tốt.

Kiều Vị Nhã có chút xoắn xuýt, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Sở Lạc Duy vạch trọng điểm ôn tập cho cô là cô đều sẽ được điểm tuyệt đối. Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng không biết có phải tên này mua chuộc giáo viên rồi cho nên lần nào cũng có thể đoán chuẩn xác đến như vậy không.

Thế nên lần cá cược này không thể ép quá trớn được.

Kiểu Vi Nhã sờ sờ cằm của mình, thật sự nghiêm túc nghĩ về vấn đề này.

Sở Lạc Duy cũng không vội vàng. Cậu thản nhiên dựa vào lưng ghế, tay vẫn ôm lấy eo của Kiều Vị Nhã, cẩn thận quan sát từng biểu tình dù chỉ nhỏ nhất của cổ, biểu cảm nào cũng khiến trái tim cậu rung động không thôi.

Năm đó khi gặp cô, rõ ràng là một cô nhóc kiêu ngạo ngứa đòn, vậy mà hiện giờ cô nhóc đó lại đang ngồi trong lòng cậu, yên lặng đến mức khiến trái tim cậu run lên.

Sở Lạc Duy chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, hoàn toàn không có bất cứ một suy nghĩ dư thừa nào. Đôi khi cậu còn có suy nghĩ biến thái răng giá như thời gian ngừng lại ở lúc đó thì tốt biết mấy, ít nhất cậu có thể ngắm nhìn cô gái của mình mãi mãi.

“Vậy thì tôi không cần quà sinh nhật nữa được không, cái này coi như là quà sinh nhật của tôi đi!” Kiều Vị Nhã cảm thấy lựa chọn này đã là khá thoải mái rồi.

“Vậy không được, tôi đã nghĩ xong quà sinh nhật cho cậu rồi, phải đổi cái khác, nếu không nhất định là cậu phải chịu lỗ đấy!” Sở Lạc Duy cong môi, dùng nụ cười của mình để nói cho cô biết món quà sinh nhật năm nay đáng mong chờ đến thế nào.

“Sớm như vậy á? Sao tôi chẳng biết gì hết thế?” Kiều Vi Nhã giật mình, trước đây quà sinh nhật của cô đều do cô chủ động yêu cầu, sao năm nay người này lại tự giác vậy?

Sở Lạc Duy hơi nghiêng người, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Lễ trưởng thành của cậu đương nhiên phải chuẩn bị thật kỹ càng rồi.”

Lời này ám muội không gì sánh được, thế nhưng cũng mang theo cả sự dịu dàng.

Sự dịu dàng khó có được!

Nó gần giống như giọng nói mà cô chỉ có thể nghe thấy trong mơ.

Thế nhưng, thế nhưng...

Kiều Vi Nhã híp mắt nhìn Sở Lạc Duy, sao cô cứ cảm thấy cái cầu này không chỉ đơn giản như những gì cô nghe thế nhỉ. Cái tên này sẽ tốt bụng chuẩn bị quà sinh nhật cho cô sao? Hơn nữa sao cái giọng cậu ta nhắc tới lễ trưởng thành lại khiến cô muốn tát cho một phát thế nhỉ?

Sở Lạc Duy nhanh chóng lui người về sau rồi tiếp tục tựa lưng vào ghế, nhìn cô: “Vậy cho nên cậu phải đổi cái khác, cái này chắc chắn không được rồi! Hơn nữa cậu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không tặng cậu hoa cúc đầu!”

Kiều Vị Nhã: “...”

Lớp trưởng người ta đã bị cậu dọa sợ đến mức không dám nói chuyện với tôi nữa rồi!

Nhưng mà nói đến mới thấy cậu bạn lớp trưởng kia đúng là kỳ lạ. Cô chưa bao giờ thấy ai đi tán gái mà lại tặng hoa cúc cả.

“Cậu có thể đừng nói đến chuyện này nữa được không?! Đó là lần đầu tiên tôi được người khác tặng hoa đấy, chẳng qua là...” Kiều Vị Nhã không muốn nhắc tới chuyện này.

Nhưng Sở Lạc Duy nghe Kiều Vi Nhã nói vậy thì khựng lại một chút, hình như cậu chưa bao giờ tặng hoa cho cô thì phải. Giữa hai người bọn họ, mọi thứ đều là đương nhiên cho nên cứ luôn cảm thấy dù đã là người yêu cũng vẫn giống trước đây, không cần thay đổi điều gì.

Nhưng cậu lại quên mất rằng, hoa tuy chỉ là một thứ rất tầm thường, nhưng cũng là thứ mà đôi tình nhân nào cũng cần cả.

Xem ra vào sinh nhật của cô, cậu phải chuẩn bị thêm một món quà nữa rồi, nếu không thì thật có lỗi với cô gái của cậu. Bởi vì cô gái của cậu xứng đáng có được mọi thứ tốt nhất trên đời.

“A! Tôi nghĩ ra rồi! Kiều Vị Nhã đột nhiên lớn tiếng kêu lên, cứ như cô đã nghĩ ra được một điều kiện trao đổi nào đó rất hay ho.

Sở Lạc Duy giật mình, nhìn Kiều Vi Nhã đang kích động: “Cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.