Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3255: Chương 3255: Thánh học đoán đề online rồi! [3]




Kiều Vi Nhã cười híp mắt nhìn Sở Lạc Duy, sau đó mở miệng nói: “Đương nhiên là bây giờ không thể nói cho cậu biết được rồi! Chờ cậu đoán đúng hết trọng tâm ôn tập đi cái đã! Nghe nói kết quả thi có ảnh

hưởng đến học bổng của kỳ sau đấy, cho nên nếu như cậu đưa trọng tâm không đúng thì cậu phải trả lại tiền cho tôi!” Kiều Vi Nhã kiêu ngạo nói, hoàn toàn không để tâm đến chuyện đây là kỳ thi của cô chứ không phải là của người khác.

Sở Lạc Duy:“...”

Sở Lạc Duy im lặng nhìn đảo Kim Cương đang dần khuất đằng xa. Cậu thật sự muốn nói rằng, cố là chủ sở hữu nguyên cả một cái đảo mà vẫn còn để ý chút tiền học bổng đấy hả?

“Cho cậu, tiền của tôi đều cho cậu hết!” Sở Lạc Duy nghiến răng nói.

Kiểu Vi Nhã cười híp mắt ôm lấy cổ của cậu, sung sướng nói: “Nhưng mà như vậy đâu có được, học bổng là miễn phí, còn cậu sớm muộn gì cũng là của tôi! Đây là hai chuyện khác nhau!”

Kiều Vi Nhã nói xong lại khiến Sở Lạc Duy cong môi cười. “Sớm muộn gì cậu cũng là của tôi”, những lời này rất đúng, nghe cũng rất vào tai cho nên cậu Hai rất vui vẻ. Cậu quyết định lần này sẽ đưa trọng tâm ôn tập đúng cho vợ mình, nếu không thì cảm thấy có lỗi với bà xã quá rồi.

Mặc dù là bà xã tương lai!

Nhưng mà một khi cậu đã xác định thì chắc chắn sẽ không thay đổi!

Đêm rất khuya máy bay mới hạ cánh xuống sân bay trong Thấm Tâm Viên. Sở Vi phụ trách việc đưa Triệu Hân Hân trở về. Đây là do Kiều Vị Nhã ra lệnh.

Sang năm là Triệu Hân Hân phải ra nước ngoài rồi, chẳng biết đến lúc nào mới có thể trở về cho nên Kiểu Vi Nhã mặc kệ Triệu Hân Hân có thật sự buông tay hay không, cô vẫn muốn giúp cô bạn của mình có được một cơ hội ở chung cuối cùng với nhau.

Sau khi Sở Vi lái xe đưa Triệu Hân Hân rời đi, Sở Lạc Duy liền dẫn Kiểu Vi Nhã về nhà: “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện của bọn họ đến bây giờ vẫn còn chưa xong đầu, không cần phải bi quan như vậy.”

“Hả?” Kiều Vi Nhã sửng sốt một chút rồi vội vàng đuổi theo. Cô ôm lấy cánh tay của Sở Lạc Duy: “Ý của cậu là hai người bọn họ vẫn còn có khả năng à?”

“Vì sao lại không thể chứ? Sở Vi chỉ nói là hiện tại không muốn nói chuyện yêu đương chứ đâu có nói là không thích Triệu Hân Hân đâu?! Hơn nữa bây giờ Sở Vị cũng mới chỉ có mười chín tuổi, đã lớn chưa? Ba của tôi hai mười bảy hai mươi tám mới kết hôn, đến tận hơn ba mươi tuổi mới biết được cái gì gọi là tình yêu đấy!” Sở Lạc Duy nhàn nhạt đáp.

Kiều Vi Nhã nghĩ ngợi một chút, cảm thấy lời này của Sở Lạc Duy cũng có lý. Chuyện còn chưa tới bước cuối cùng thì không ai biết được kết quả, dù sao hai người họ đã có ai kết hôn đầu, ai mà biết kết cục sẽ như thế nào.

Nghĩ như vậy khiến tâm tình của Kiều Vi Nhã tốt hơn nhiều. Cô buồng Sở Lạc Duy ra rồi nhảy chân sáo về phía trước.

Sở Lạc Duy cứ nhìn chằm chằm cánh tay vừa được cô buông ra, trong lòng cảm thấy có chút mất mát cho nên bước nhanh hơn mấy bước rồi nắm lấy tay của cô, kéo cô đi.

“Làm cái gì thế?”

“Đây là quyền lợi của bạn trai đấy!” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên.

Kiều Vị Nhã: “...”

Hình như đúng là cô không có cách nào phản bác được lời này, thật là...

Nhưng mà cảm giác được cái người này nắm tay cũng thích thật.

Tại nơi diễn tập quân sự, cuộc chiến đang được diễn ra trong khí thế ngút trời.

Hoặc nói đúng hơn phải là hiện tại đã bước vào giai đoạn giằng co.

Sở Lạc Nhất vẫn ngày ngày vẽ tranh của mình. Vết thương trên cánh tay của Sở Húc Ninh đã kết vảy nến Sư Niệm đang tính đến chuyện rời đi. Dạo gần đây họ sống cũng khá yên ổn.

Thời gian đột kích được chỉ định cuối cùng cũng đã tới.

Cả ngày Sư Niệm với Sở Lạc Nhất dính lấy nhau một chỗ, hoàn toàn không bước một bước ra khỏi doanh trại. Hơn nữa hôm nay cũng là ngày được nối tín hiệu ra bên ngoài. Sở Lạc Nhất với Kiều Vị Nhã đã liên lạc với nhau, biết bọn họ đi đến đảo Kim Cương cũng biết hiện tại đang có chuyện gì xảy ra. Sở Lạc Nhất hơi giật mình.

“Có người nghiên cứu kỹ thuật tàng hình ả? Là ai vậy?”

“Em đâu có biết! Sở Lạc Duy nhất định không chịu nói cho em biết! Giờ em phải dùng cái gì để đổi được trọng tâm ôn tập bây giờ, phiền chết đi được!” “Bây giờ mới là tháng mười một, trọng tâm ôn tập cái gì mà ôn tập. Kỳ kiểm tra đâu có đến sớm như vậy?” Mặc dù Sở Lạc Nhất không đến trường nhưng mà cô vẫn biết mấy chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.