Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1581: Chương 1581: Tiểu bất điểm ở núi châu [1]




Thủy An Lạc khó mà tin nổi nhìn người đàn ông đã nhắm mắt lại. Người này gợi chuyện ra rồi lại cứ thế mà ngủ à?

Thủy An Lạc nổi giận, xoay người bò lên trên người Sở Ninh Dực, hai chân chuyển qua ngồi bên hông anh, sau đó vươn tay bóp cổ anh, “Nói, anh biết gì rồi?”

“Vợ à, càng ngày em càng chẳng dịu dàng gì cả.” Sở Ninh Dực thở dài, vươn tay cầm lấy cổ tay cô, quả nhiên vợ hồi chưa cưới vẫn đáng yêu hơn.

“Bây giờ mới hối hận à, muộn rồi!” Thủy An Lạc hừ một tiếng, tay lại không hề dùng mấy sức lực.

“Sao em lại cảm thấy bất an thế nhỉ?” Thủy An Lạc nhíu mày nói, chớp chớp cặp mắt đã tê rần của mình, sau đó buông cổ Sở Ninh Dực ra, tháo kính áp tròng xuống.

Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn, ba năm, cặp mắt tím của cô ngày càng thẫm màu, có lúc, đến cả anh cũng phải tránh đi mới thoát khỏi bị thương tổn.

Thủy An Lạc bỏ kính áp tròng vào chiếc hộp đặt ở bên cạnh bàn, tiếp tục chớp mắt một cái, “Thủy An Kiều đang nhằm vào em à?”

Sở Ninh Dực vươn tay ôm lấy eo cô, sau đó đẩy cô xuống, để cô đưa lưng về phía mình, còn cánh tay dài của anh thì ôm chặt lấy cô áp lên ngực mình.

Thủy An Lạc gối lên cánh tay anh, hai tay ôm lấy cổ tay của anh, hơi nhắm mắt: “Sao anh không nói gì?”

“Anh đang suy nghĩ những lời em nói.” Sở Ninh Dực đáp, hôn lên vai cô, “Anh đã sai người đi thăm dò tình hình của Thủy An Kiều mấy năm qua, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào.”

“Đứa bé kia xem ra cũng phải ba tuổi, nói cách khác Thủy An Kiều vừa rời khỏi thành phố A đã lấy James rồi.” Thủy An Lạc nói rồi lại ngáp một cái, “Cô ta cũng giỏi đấy.”

Sở Ninh Dực vươn tay phải vỗ nhẹ lên bả vai cô, chốc chốc lại khẽ hôn lên lưng cô một cái, “Em cứ chuẩn bị tốt cho cuộc thi đi, việc này không cần em phải lo đâu.”

Thủy An Lạc khẽ thì thầm câu gì đó, nhưng Sở Ninh Dực không nghe rõ bởi vì cô đã thiếp đi mất rồi.

Sở Ninh Dực ôm cô, hơi nhắm mắt lại, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trời hơi lạnh.

Trước cửa biệt thự của Phong gia đã có một bóng người đã đứng ở đó từ sớm.

Bảy giờ đúng, chuông cửa bị người ta ấn kêu.

Tiểu Sư Niệm và Phong Phong cùng nhau bước ra khỏi phòng.

Tiểu Sư Niệm dụi dụi hai mắt của mình, nhìn Phong Phong cũng đang nhíu mày.

“Ai nhỉ, sớm như vậy?” Tiểu Sư Niệm nói, nhấc cặp chân ngắn đi xuống lầu.

Phong Phong chậm rãi theo đằng phía sau, cũng ngáp ngắn ngáp dài.

Tiểu Sư Niệm xuống phía dưới, đứng ở cửa nhìn ra ngoài: “Ai thế?”

“Tiểu thư Sư Niệm, là tôi.” Thím Vu mỉm cười nói.

Phong Phong nghe thấy giọng nói này liền yên tâm vào bếp rót nước. Tiểu Sư Niệm nhón chân chạy ra mở cửa.

“Bà Vu.” Tiểu Sư Niệm hưng phấn kêu lên. Thế này cho dù Ba Đẹp Trai có bị thương bé cũng không phải lo không có cơm ăn nữa rồi.

Thím Vu mỉm cười, đang định nói gì liền thấy Phong Phong đi ra khỏi bếp, đang cầm một cốc nước.

Thím Vu vội đi tới, sốt ruột nói: “Phong thiếu à, tay bị thương không được cầm cốc như vậy đâu.”

Phong Phong nhìn cái cốc trong tay mình gần như bị người ta giật mất, nhịn không được hơi giật mình.

Người giúp việc nhà Sở Đại, ghê gớm thật đấy.

“Chỉ là một cốc nước thôi mà.” Phong Phong thản nhiên nói, anh ta còn chưa tàn tật đến mức một cốc nước cũng không cầm nổi đâu.

Thím Vu hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn nhanh chóng đặt cốc nước lên bàn, sau đó nói với Tiểu Sư Niệm: “Tiểu thư Sư Niệm, tay của chú Phong đang bị thương, con nhớ phải giúp chú uống nước nhé?”

Tiểu Sư Niệm nghiêm túc gật đầu.

Phong Phong nhìn thím Vu như đang suy ngẫm điều gì đó, thím giúp việc này thật đúng là... tận chức tận trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.