Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1582: Chương 1582: Tiểu bất điểm ở núi châu [2]




Ba đứa nhóc được đưa về nhà lớn, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Kiều Tuệ Hòa. Cả căn nhà trong nháy mắt trở nên náo nhiệt vô cùng.

Thủy An Lạc lên lầu cất đồ của ba đứa nhóc vào phòng, giúp mấy đứa sắp xếp xong xuôi mới đi xuống lầu.

Bánh Bao Đậu đi đến đâu cũng là đứa hiếu động nhất, lúc này đang vui vẻ chơi với cụ nội.

“Hai đứa cứ sang Mỹ giải quyết xong việc của mình đi, bọn trẻ cứ để ba mẹ trông cho.” Hà Tiêu Nhiên ôm Bánh Bao Rau ngồi lên chân mình nói.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, Tiểu Bảo Bối đang ôm di động gọi điện thoại cho cô thanh mai của mình.

“Con và Ninh Dực sẽ không ở bên Mỹ lâu đâu, chừng mười ngày là con có thể xong việc rồi, chủ yếu là anh ấy thôi.” Thủy An Lạc nói, nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, lẽ nào không phải anh đi cùng với cô à?

“Bánh Bao Đậu, con nhất định phải nghe lời ông bà biết chưa?” Cô không lo cho Bánh Bao Rau, không lo cho Tiểu Bảo Bối, chỉ lo con bé Bánh Bao Đậu này thôi.

Bánh Bao Đậu dẩu dẩu mỏ, “Bánh Bao Đậu lúc nào chẳng nghe lời ạ.”

Thủy An Lạc: “...”

Cô sẽ im lặng và không nói gì hết.

“Lần này con sang Mỹ thì giúp ba đi gặp một người nhé, lát nữa ba đưa địa chỉ cho.” Sở Mặc Bạch nói.

“Ai vậy ạ? Ba không tự mình đi à?” Sở Ninh Dực bưng ly lên, hiếu kỳ mở miệng hỏi.

“Đó là một ông cụ đã giúp đỡ ba mẹ hồi ba mẹ sang Mỹ, nếu con đã qua đó thì đến thăm ông ấy giúp ba.” Sở Mặc Bạch nói xong liền đứng dậy lên lầu.

Hà Tiêu Nhiên hơi sững lại một chút, “Anh đang nói đến Laurence à?”

Sở Mặc Bạch ừ một tiếng rồi xoay người bước vào phòng làm việc.

Hà Tiêu Nhiên quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, “Con nên đi gặp ông ấy một lần. Khi đó mẹ và ba con vừa đến nước Mỹ, con còn rất nhỏ, lúc ba con tiễn mẹ đi công tác con đang còn ngủ, vậy nên mới để con ở nhà. Ba con cứ nghĩ sẽ quay về trong vòng nửa tiếng, con cũng sẽ không tỉnh dậy, ai ngờ nhà lại bị dò khí gas. Nếu không nhờ có Laurence, chắc cái mạng nhỏ của con đã tiêu rồi.” Hà Tiêu Nhiên giải thích.

Sở Ninh Dực nhướng mày, đúng là một cặp cha mẹ vô trách nhiệm, anh có thể sống được tới giờ chắc phải cảm tạ ơn không giết của ba mẹ đấy.

Sở Mặc Bạch xuống lầu, đưa mảnh giấy cho Sở Ninh Dực, “Chính là địa chỉ này, đến nơi con nhớ tới thăm nhé.”

Sở Ninh Dực xem xong liền cất tờ giấy đi, “Trước kia con chưa nghe ba mẹ nhắc đến bao giờ.”

“Hơn ba mươi năm rồi, có nhiều chuyện đã thành quá khứ. Khoảng thời gian trước ba con vừa hay gặp được một người bạn ở Mỹ trước kia, người ta mới nhắc đến con trai út của Laurence, bây giờ là một bác sĩ nổi tiếng ở Mỹ.” Hà Tiêu Nhiên giải thích.

“Bác sĩ nổi tiếng?” Thủy An Lạc hơi sửng sốt, “Lần này cuộc so tài được tổ chức ở Mỹ, biết đâu lại có cơ hội gặp được anh ta.”

Sở Ninh Dực vươn tay xoa đầu Thủy An Lạc, tiếp tục nhìn về phía ba mình, “Vậy là con chỉ cần tới thăm bình thường thôi đúng không?”

“Laurence cũng là bác sĩ, Lạc Lạc có thể trò chuyện nhiều với ông ấy cũng được.” Sở Mặc Bạch nói.

Thủy An Lạc mỉm cười gật đầu, “Vâng, con biết rồi.”

Sở Ninh Dực tiếp tục cúi đầu nhìn địa chỉ kia, mắt hơi nheo lại, anh cảm thấy địa chỉ này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra là đã thấy nó ở đâu.

Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy, nhìn dòng địa chỉ bằng tiếng Anh phía trên, hơi bĩu môi, cô không hiểu.

Sở Ninh Dực nín cười nói, “Biết đây là chỗ nào không?”

Thủy An Lạc trừng mắt đáp: “Em đến Mỹ có đi được mấy nơi đâu, lại còn toàn đi theo chân anh. Lần duy nhất không đi cùng với anh là lần em bị lạc đường đấy thôi.”

Lạc đường?

Sở Ninh Dực bỗng ngẩng lên nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.