Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1902: Chương 1902: Tổ hợp gen cuối cùng [6]




Sau khi suy nghĩ một cách kỹ càng, ngay cả Sở Ninh Dực cũng không nhịn nổi mà toát cả mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc là những người đó đã lên kế hoạch bao lâu rồi.

Có lẽ chuyện này là việc kinh khủng nhất mà anh từng trải qua.

Trong lúc nhất thời cũng không thể có kết quả ngay được, vậy nên Mân Hinh với An Phong Dương chờ Tiểu Miên Miên làm xong bài tập rồi cùng về nhà.

Sở Ninh Dực trò chuyện với con trai trong chốc lát, trấn an nỗi bất an trong lòng thằng bé rồi mới để nhóc đi nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ, Thủy An Lạc làm sao mà có thể ngủ được.

Cô cứ mãi suy nghĩ, từ những ngày đầu tiên quen biết Sở Ninh Dực, lần đầu tiên cô gặp Fool, và cả từng câu từng chữ mà Fool nói với cô. Bây giờ nhớ lại cũng khiến Thủy An Lạc giật mình mà toát hết cả mồ hôi lạnh.

Fool, cái ông lão chưa già đã lẫn kia liệu có phải cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi không?

Thủy An Lạc đang nghĩ ngợi thì cánh cửa phòng được đẩy ra. Thủy An Lạc biết là Sở Ninh Dực cho nên lập tức nhắm mắt lại.

Sở Ninh Dực di chuyển xe lăn đến bên giường, bàn tay của anh đặt trên vai cô, bờ vai của Thủy An Lạc không đắp chăn nhưng lại truyền đến cảm giác hơi ẩm, là do quá sợ mà toát mồ hôi.

Người cải tạo gen, loại sinh vật chưa bao giờ xuất hiện này đối với bọn họ mà nói thì đều là những thứ khó hiểu, thế nhưng chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ có người thay thế mình ngay, trong khi những người xung quanh lại hoàn toàn không nhận ra.

“Hối hận vì đã theo anh sao?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng, giọng của anh rất trầm.

Lần này cho dù là Sở Ninh Dực cũng không có khả năng nắm chắc toàn bộ phần thắng.

Thủy An Lạc khẽ run một cái, không trả lời.

Những chuyện xảy ra sau khi cưới Sở Ninh Dực khiến cô biết rằng, mình muốn làm một tổng tài phu nhân bình thường có hơi khó, thế nhưng cô lại chưa bao giờ ngờ được rằng bọn họ lại biến thái đến mức đến một tầm cao mới của thế giới thế này.

Sở Ninh Dực khẽ thở dài, sau đó xoay người vào toilet.

Lần này Thủy An Lạc không chạy theo đỡ anh.

Bởi vì hiện giờ cô cần yên tĩnh, thật sự cần yên tĩnh.

“Thủy An Lạc! Mày sợ cái gì hả? Mày là rồng đấy! Yêu quái mày còn không sợ mà lại đi sợ mấy tên giả mạo đó sao?” Thủy An Lạc thấp giọng nói một cách tức giận, sau đó ngồi bật dậy.

Nếu đã gả cho anh thì cô đã sớm đã chẳng còn sự lựa chọn nào nữa rồi.

Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi dứt khoát nhảy xuống giường, lúc cô chạy vào phòng tắm thì Sở Ninh Dực vẫn còn đang tốn sức kéo khóa quần, cánh tay anh chống trên nạng nên dẫu sao cũng có chút khó khăn.

Thủy An Lạc bước qua rồi nhanh nhẹn giúp anh kéo xuống, sau đó đỡ lấy cánh tay của anh. Thế nhưng lúc Sở Ninh Dực còn chưa kịp phản ứng thì Thủy An Lạc đã mạnh mẽ xé áo sơ mi của Sở Ninh Dực khiến mấy cái cúc áo bị bung ra, sau đó cúi đầu cắn lên ngực anh.

Sở Ninh Dực nhíu mày, Thủy An Lạc dùng hết sức để cắn cho nên anh không chịu được cảm giác đau đớn mức độ này.

Thủy An Lạc cố ý dùng răng nanh của mình mà nhay cắn. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên rồi thì trước ngực của Sở Ninh Dực đã chảy máu, tất nhiên sau này sẽ để lại sẹo.

“Thế này thì em chẳng phải sợ bố con thằng nào giả mạo anh nữa!” Khóe miệng của Thủy An Lạc còn vương chút máu, trong miệng cũng nồng mùi tanh, thế nhưng cô không quan tâm.

Sở Ninh Dực cúi đầu, vị trí mà cô cắn chính là vị trí của trái tim.

Điều khiến cô sợ hãi chính là một ngày nào đó anh bị thay thế mà cô lại không thể nhìn ra được.

Chứ không sợ những phiền phức mà anh mang đến cho cô.

Ngực của Sở Ninh Dực tuy đau nhưng cũng cảm thấy ấm áp. Anh không nên hỏi câu hỏi vừa rồi mới phải.

“Sẹo cũng có thể làm giả mà.” Sở Ninh Dực thở dài nói, nếu có một ngày anh bị đám người kia tóm được thì tất cả những vết sẹo từ trên xuống dưới của anh cũng đều sẽ có trên người của kẻ thế thân kia.

Thủy An Lạc cười tủm tỉm, lộ ra răng nanh còn dính chút máu, thế nhưng hình ảnh này không hề đáng sợ mà còn khiến người ta cảm thấy có chút đáng yêu.

“Ai có thể có được răng nanh nhỏ đáng yêu như em chứ?” Lúc này tâm tình của Thủy An Lạc vô cùng tốt, như thể người xoắn xuýt ban nãy không phải là cô vậy.

Sở Ninh Dực nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, mang theo ý cười cùng sự cảm kích: Có một người vợ thế này anh còn cầu mong gì hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.