Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1903: Chương 1903: Tổ hợp gen cuối cùng [7]




Sở Ninh Dực đưa tay ra lau đi tơ máu còn vương trên khóe miệng của cô: “Ngốc ạ, đi súc miệng đi.”

Thủy An Lạc cười xấu xa: “Máu của anh đó, có muốn nếm thử không?” Thủy An Lạc nói rồi lập tức dán lên đôi môi của anh.

Sở Ninh Dực: “...”

Một tay của Sở Ninh Dực vịn vào eo của cô, để cô thỏa thích muốn làm gì thì làm.

Nụ hôn kết thúc, Thủy An Lạc bĩu môi lui về sau: “Sao anh lại chẳng chống cự chút nào thế?”

“Tùy phu nhân xử trí, sao anh có thể phản kháng được đây?” Sở Ninh Dực nhếch miệng nói, xen lẫn vẻ tà mị.

Thủy An Lạc bị nụ cười này của anh làm cho choáng váng.

Anh Sở đang quyến rũ cô đấy à?

Hai người láo nháo trong nhà tắm một lúc, Thủy An Lạc chỉ có súc miệng rồi giúp Sở Ninh Dực rửa mặt đơn giản một chút, sau đó đẩy anh ra ngoài để sơ cứu vết thương trước ngực.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ thì cũng đã qua mười hai giờ từ lâu.

Thủy An Lạc lên giường rồi chui vào lòng anh: “Em ngủ không nổi, sợ lắm!”

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán của cô: “Không có việc gì cả.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, cô đưa tay vuốt ve cái cằm của anh: “Dã tâm của đám người kia thực sự rất lớn.”

Nghĩ kỹ một chút thì mỗi một bước đi trong kế hoạch đều không phải chỉ được chuẩn bị trong ngày một ngày hai, mục tiêu của bọn họ cũng không phải chỉ mỗi một thành phố A, những người đó khủng bố đến mức nào chứ?

Dùng mấy năm, chục năm, thậm chí vài chục năm để lên kế hoạch từng bước một, từng sự việc, từng bước đi.

Nghĩ một cách tỉ mỉ chi tiết như vậy, càng nghĩ càng thấy ớn khiến Thủy An Lạc không thể không sợ được.

“Lợi ích quá nhỏ, bọn họ lại cảm thấy như thế đáng để tốn quá nhiều thời gian đi lên kế hoạch, quan quyền, quốc gia, lợi ích, không chế, có lẽ đó là những điều mà bọn họ mong muốn.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói: “Trên thế giới này luôn có một đám người mà chúng ta chẳng thể hiểu nổi.”

“Không đúng, phải là em không thể được mới đúng, bởi vì anh cũng biến thái như bọn họ mà!” Thủy An Lạc lập tức phản bác.

“Vậy em có sợ anh không?” Sở Ninh Dực nhướng mi rồi cúi đầu nhìn cô.

Thủy An Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng chôn đầu trong lòng anh không ngẩng lên: “Đã từng sợ, nhưng mà sau này em hiểu điểm lớn nhất khiến anh khác biệt với bọn họ chính là, anh có giới hạn của mình, còn bọn họ thì không!” Thủy An Lạc nói rồi ngẩng đầu lên, cô muốn có được sự công nhận của anh.

Bàn tay to của Sở Ninh Dực xoa đầu của cô: “Cô bé ngốc của anh, ai cũng có giới hạn cả, chỉ là anh có thể khống chế được dục vọng của chính mình, còn bọn họ thì không.”

“Nếu có một ngày anh không khống chế được thì...”

“Anh sẽ trở thành một thành viên của bọn họ!” Sở Ninh Dực nói xong thì cảm giác được người trong lòng mình run lên một cái. Anh bật cười: “Ngốc ạ, chẳng phải người vẫn luôn khống chế anh chính là em đấy sao?”

“Em không cho phép anh trở nên xấu xa đâu!” Thủy An Lạc ôm chặt thân thể của Sở Ninh Dực rồi cắn răng nói.

“Vậy em phải trông chừng anh cho kỹ vào.” Sở Ninh Dực nói rồi lại đặt nụ hôn thật sâu lên môi cô.

Thủy An Lạc khẽ động, thế rồi cô dứt khoát nằm luôn lên người anh, hai tay của cô ôm lấy mặt của Sở Ninh Dực, nhỏ giọng nói: “Vậy nên kế hoạch của bọn họ bây giờ là thu hút sự chú ý của anh, để che giấu kế hoạch thay thế ngày càng tới gần sao?”

Thủy An Lạc có thể nói được những lời này, Sở Ninh Dực hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.

Hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái chút nào.

“A Sơ kia, lợi hại lắm hả?”

Sở Ninh Dực gật đầu.

Thủy An Lạc tựa vào lòng anh thế nhưng lại không xuống khỏi người anh: “Vậy nhất định bọn họ không thể không biết anh đã lấy được số liệu. Tiếp theo chúng ta lại tiếp tục giằng co với James hả?”

Sở Ninh Dực nhướng mày, đây cũng là điều mà anh nghĩ.

“Còn Hạ Lăng thì sao?” Thủy An Lạc không quên cô ta, bởi vì đó chính là người cải tạo gen đời đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.