Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1904: Chương 1904: Tổ hợp gen cuối cùng [8]




“Chuyện của Hạ Lăng em phải nói với Kiều Nhã Nguyễn, bất kể có thế nào thì về góc độ sinh học, Hạ Lăng chính là An Kỳ Nhu.”

“May mà chị Kỳ Nhu đã chết, nếu không chắc chị ấy sẽ đau lòng chết mất.” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực đưa tay vuốt tóc của cô, giúp cô vuốt lại những sợi tóc tán loạn.

Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực nói chuyện rất nhiều. Mãi tới khi trời sắp sáng, cô mới ghé đầu vào Sở Ninh Dực mà ngủ.

Từ đầu tới cuối Sở Ninh Dực vẫn vỗ nhẹ lên bả vai của cô, thế nhưng anh không hề buồn ngủ.

Sáu giờ đúng, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Sở Ninh Dực cẩn thận đặt Thủy An Lạc sang một bên, sau đó mới nói: “Vào đi.”

Tiểu Bảo Bối đã thay quần áo xong. Nhóc đẩy cửa đi vào rồi chạy tới bên giường, ngay lúc Sở Ninh Dực muốn ngồi dậy thì cái tay nhỏ nhắn của nhóc túm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực.

Tất nhiên Sở Ninh Dực không dám dồn lực vào tay Tiểu Bảo Bối, dù sao con trai lớn nhà anh mới chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi.

Sở Ninh Dực ngồi dậy rồi quay sang nhìn điện thoại di động: “Mẹ con vừa mới ngủ thôi, một lát nữa con qua nhà chú Ba ăn sáng nhé.”

Tiểu Bảo Bối gật đầu sau đó leo lên giường: “Ba, có phải gần đây đã xảy ra chuyện gì không ạ?”

“Không có, con cứ ngoan ngoãn đi học đi.” Rất ít khi Sở Ninh Dực gạt con cái của mình, nói đúng hơn là chưa bao giờ anh nói dối tụi nhỏ cả.

Tiểu Bảo Bối hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành cái bánh bao nhỏ.

Sở Ninh Dực đặt tay lên bả vai của con trai: “Đây không phải là chuyện mà con nên nghĩ. Ba vẫn hy vọng con có thời gian tuổi thơ như một đứa bé bình thường, hiểu không?”

“Ba, con nghĩ xong rồi! Con không đợi Miên Miên nữa! Nếu sang năm có cơ hội nhảy lớp thì con sẽ nhảy, như vậy thì có có thể lớn nhanh hơn một chút rồi!” Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu lên, nói một cách nghiêm túc.

Phải trưởng thành thì mới có thể đỡ đần ba được.

Động tác của Sở Ninh Dực hơi khựng lại. Anh vừa cảm thấy con trai của mình ngây thơ lại vừa thấy ấm lòng.

“Không phải con nhảy lớp là có thể nhanh chóng lớn lên đâu, được rồi, nên như thế nào thì cứ như thế đi, đừng nhảy lớp rồi lại làm mẹ con kích động.” Sở Ninh Dực nói rồi nhìn đồng hồ: “Qua nhà chú Ba của con đi!”

Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ mình vẫn đang ôm gối ngủ. Nhóc cũng có thể tưởng tượng ra nếu mẹ nhóc mà biết nhóc nhảy lớp thì sắc mặt sẽ như thế nào. Dù sao thì nghe nói mẹ nhóc còn từng phải ở lại lớp mà.

Nhóc thông minh thế này quả nhiên đều nhờ ba di truyền cho cả.

“Vâng con biết rồi, cái mà con có thể làm bây giờ chính là ngoan ngoãn nghe lời!” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc gật đầu: “Con qua nhà chú Ba đây.”

Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Bảo Bối nhảy xuống khỏi giường rồi đi ra ngoài. Nhóc còn cẩn thận giúp anh đóng cửa lại.

Đợi bóng dáng con trai biến mất rồi Sở Ninh Dực lại cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng anh đặt hai tay lên chân của mình. Anh có con cái, có cô, sao anh có thể chịu thua nhanh như vậy được?

Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại đã là giữa trưa, Sở Ninh Dực không còn ở trong phòng nữa.

Thủy An Lạc lập tức ngồi dậy. Cô không kịp xỏ dép vào mà vội vàng xông ra ngoài. Thím Ngô đang nấu cơm, mấy đứa nhóc vẫn cãi nhau chí chóe, thế nhưng không thấy Sở Ninh Dực đâu cả.

Thủy An Lạc không để ý đến tiếng Bánh Bao Đậu gọi cô mà nhanh chóng lao vào phòng làm việc.

Sở Ninh Dực nhìn cánh cửa bị mở tung ra cùng Thủy An Lạc đầu bù xù chân trần đang đứng đó thì không nhịn được mà nhíu mày: “Đi dép vào!”

Thủy An Lạc không quan tâm anh nói gì, chỉ lập tức nhào tới kéo áo của anh ra, chỗ vết thương vẫn còn được băng vải xô.

Hai tay của Sở Ninh Dực nắm chặt cổ tay của cô. Anh thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, không ai có răng nanh đáng yêu như em cả đâu, hơn nữa tổ hợp gen cuối cùng kia cũng chỉ là phán đoán của riêng anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.