Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2937: Chương 2937: Tờ khai đăng ký kết hôn [5]




“Lữ đoàn trưởng, các em ở khoa Mỹ thuật do đoàn ba của chúng tôi dẫn dắt, chi bằng chúng tôi cũng một kèm một...”

“Đoàn ba của các cậu lần này ở lại trực là được rồi. Cố Tỉ Thành không có ở đây, các cậu ở đây canh gác đi.” Lữ đoàn trưởng ngắt lời của sĩ quan huấn luyện.

Sở Lạc Nhất âm thầm trợn mắt khinh thường. Sĩ quan huấn luyện cũng không còn cách nào khác, trước lúc xuất phát chỉ có thể kéo Sở Lạc Nhất sang một bên, “Em phải cẩn thận một chút, thằng cha này không phải dạng tốt đẹp gì đâu, bản thân đã không cố gắng còn suốt ngày than thân trách phận. Lão khinh bỉ những người có tiền như các em nhất. Dù sao em cũng phải cẩn thận một chút, có tủi hờn gì cứ về đã rồi hẵng nói, để đoàn trưởng xử lý lão.”

“Yên tâm, loại người này em gặp nhiều rồi, em có thể tự xử được.” Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn người đàn ông ở bên kia rồi quay đầu nhìn sĩ quan huấn luyện, “Nếu đoàn trưởng của các anh quay lại, nhớ nói với anh ấy bảo em muốn QQ của anh ấy, hỏi xem anh ấy có cho không.”

“Cho chứ, chắc chắn là cho rồi, tôi đồng ý thay cho đoàn trưởng của tôi luôn.”

“Anh đồng ý cũng không có tác dụng gì đâu, nhớ nói câu này với anh ấy nhé.”

“Có đi không đây, cả đội quân đã đi hết rồi.” Sĩ quan bậc ba kia hỏi.

Sở Lạc Nhất lại trợn trắng mắt một lần nữa, sau đó xoay người chạy tới.

“Lắm tiền thế thì tới đây tập huấn quân sự làm gì, về nhà làm cậu ấm cô chiêu đi.” Sĩ quan kia nói xong, không buồn nhìn Sở Lạc Nhất một cái.

Sở Lạc Nhất điềm tĩnh liếc nhìn anh ta, làn da đen sạm, đôi mắt nheo nheo híp tịt cứ cười cười.

Nhưng trong đôi mắt cười híp tịt đó là vẻ bất mãn và không phục đối với cô. Sở Lạc Nhất làm bộ như không nhìn thấy. Dạng người này tàn đời mãn kiếp cũng không có triển vọng lớn lao gì. Dù sao những kẻ chỉ kiếm cớ gây sự với người khác sẽ mãi mãi không thấy được vấn đề của mình.

Mà vấn đề lớn nhất của một người chính là bản thân mình.

Sở Lạc Nhất bị chế nhạo suốt dọc đường, mà Kiều Vi Nhã cũng không khá khẩm hơn là bao. Nếu như không phải ban đầu Sở Lạc Duy đã nói cô phải nhịn, nói gì thì nói bây giờ cô đã đánh nhau với thằng cha này rồi.

Sở Lạc Duy nói, sau này ắt sẽ có thời gian cho cô trả thù, cho nên bây giờ cô đành nhịn.

Tuy cô cũng không biết vì sao mình lại nghe lời Sở Lạc Duy như thế, nhưng cô biết Sở Lạc Duy nói được là làm được, nhất định sẽ giúp cô chỉnh đốn đám người này.

Không có lý do gì cả, cô tin là vậy thôi.

“Có đi nhanh lên được không hả, không thấy người đằng trước đã đi xa lắm rồi sao?” Trung tá phía trước lớn tiếng mắng. Lúc này họ đã tiến vào rừng. Sĩ quan huấn luyện cũng đã thông báo quy định, cho nên thời gian sắp tới là khoảng thời gian sinh tồn trong rừng sâu của họ.

Kiều Vi Nhã nhìn xung quanh, khi cô chơi đùa trên đỉnh núi Châu thì chắc người này vẫn còn học tiểu học, thò lò mũi xanh. Muốn ngáng chân cô ở chỗ này á, đúng không biết trời cao đất dày.

“Thưa sĩ quan, phía trước là bụi gai, anh muốn đi từ bên đó à?” Kiều Vi Nhã nhìn hắn ta sải từng bước dài đi qua, cô chậm rãi theo sau. Trước khi hắn định bước vào con đường nhỏ trước mặt, cô mới điềm nhiên hỏi.

Trung tá kia khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, “Cô là sĩ quan hay tôi là sĩ quan? Trước buổi trưa phải đến được đích đầu tiên, nếu không trưa nay đừng ai ăn cơm nữa.” Tất nhiên hắn ta biết trước mặt là bụi gai, hắn muốn dạy dỗ con nhỏ không biết trời cao đất dày này một trận.

Khóe miệng Kiều Vi Nhã khẽ cong lên, trong tai nghe truyền tới giọng nói của Sở Lạc Duy, “Đi theo hắn ta đi, thích bụi gai thế cơ mà, cứ để cho hắn ta ở trong đó thêm một lúc, những thứ này không làm khó được cậu đâu.”

“Tất nhiên.” Kiều Vi Nhã nói rất tự tin. Những thứ này, cô đã chơi từ nhỏ rồi, nếu đã muốn chơi, vậy phải xem xem rốt cuộc ai đang chơi ai.

“Cô đang nói chuyện với ai đấy?” Trung tá đột nhiên ngoảnh lại nhìn Kiều Vi Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.