Kiều Vi Nhã khẽ nhún vai, tai nghe nhét sâu trong tai cô, diện tích chưa bằng cái móng tay, mỏng hơn móng tay nhiều, là phát minh mới nhất của Sở Lạc Ninh, loại tai nghe mà không ai tìm thấy được.
Trên phương diện phát minh khoa học kỹ thuật, không thể không nói rằng, Sở Lạc Ninh được di truyền nhiều nhất. Kỹ năng của anh đã hoàn toàn vượt qua Sở Ninh Dực, trận địa tia tử ngoại mấy chục năm không có ai phá giải được của Sở Ninh Dực bị đèn huỳnh quang của Sở Lạc Ninh phá giải rồi.
Về phần đèn huỳnh quang rốt cuộc là cái gì, Kiều Vi Nhã thừa nhận, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu lắm. Đó là một thứ không liên quan gì tới tên gọi, một thứ rất khủng bố, một thứ giết người trong vô hình.
“Không có ai cả, sĩ quan huấn luyện, đi thôi.” Kiều Vi Nhã nói, đi theo sau hắn ta.
Gã sĩ quan kia cười giễu, nói cho cùng, chẳng qua chỉ là một con nhỏ không biết gì thôi, có gì ghê gớm lắm đâu.
Giữa bụi gai có một con đường nhỏ, người bình thường dù ít dù nhiều cũng bị đâm phải, nhưng Kiều Vi Nhã không giống vậy. Tuy rằng rời xa núi Châu nhiều năm rồi, nhưng mỗi năm khi có thời gian Phong Phong sẽ đưa cô về đó sống, cho nên thứ này, cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Sĩ quan huấn luyện đi rất nhanh, nhưng vì để đóng kịch cho tròn vai, thỉnh thoảng hắn vẫn ngoảnh lại nhìn Kiều Vi Nhã, “Nhanh lên nào, sắp đến trưa rồi.”
Kiều Vi Nhã vẫn chậm rãi theo sau, khi đi vào những nơi như thế này, các sĩ quan nên nhắc cô buộc chặt ống quần lại, nhưng trung tá kia từ đầu đến cuối không mở lời.
“Sĩ quan, có phải anh đã quên nhắc tôi điều gì rồi không?” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói.
“Cái gì?” Tên sĩ quan quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã với vẻ cáu kỉnh, “Có gì để nhắc đâu, cô cứ đi theo là được.”
“Nói ra đây là bụi gai đi. Tối mai sẽ có một lần báo cáo quân doanh, đến lúc đó cậu có thể lấy bản ghi âm ra tát bem bép vào mặt hắn ta.” Trong tai nghe vọng lại tiếng của Sở Lạc Duy, có thể thấy Sở Lạc Duy luôn chú ý động tĩnh của cô ở bên này.
“Kỳ lạ, cậu cứ nói chuyện với tôi suốt thế, sĩ quan huấn luyện của cậu đâu?” Kiều Vi Nhã nhỏ giọng hỏi, nhìn gã sĩ quan ở phía trước, lớn tiếng nói, “Sĩ quan, chỗ này là bụi gai mà, chân tôi bị gai đâm hết vào rồi, sao anh không nhắc tôi buộc ống quần lại?”
Trung tá nhíu mày quay đầu lại, “Không phải con cháu nhà quan chức quân đội hả? Kiến thức cơ bản như thế cũng không biết à?”
Chậc chậc chậc, giọng điệu mỉa mai này...
“”Ồ, cũng có nghĩa là anh biết chuyện này cần phải nhắc, nhưng lại cố ý không nhắc tôi à?” Kiều Vi Nhã nói rất vô tội.
“Cô nói linh tinh cái gì đấy?” Trung tá tức giận, “Đi mau, đừng có lề mề nữa.”
“Gã sĩ quan bên tôi bị tôi cắt đuôi rồi, không có bản lĩnh còn đòi quản lý tôi? Ảo tưởng sức mạnh. Cậu mau đi theo hắn ta đi, nghĩ cách đẩy hắn ta một cái.” Sở Lạc Duy xấu xa nghĩ cách giúp cô.
Kiều Vi Nhã khẽ nhướng mày, vô cùng tán thành với lời của Sở Lạc Duy.
Kiều Vi Nhã bước nhanh hơn, nhưng vẫn khéo léo tránh được tất cả các bụi gai, khi đến sau gã sĩ quan kia, đưa tay đẩy hắn ta một cái. Thùa lúc hắn ta muốn tránh cho khỏi ngã, Kiều Vi Nhã cúi đầu nhìn bụi gai trên mặt đất, đưa chân đá nó về phía trước. Tên kia vừa vặn đặt chân vào vòng tròn gai ấy, sau đó ngã xuống. Không ngoài dự đoán... Ngã rồi nè!
“Ha ha ha ha ha...” Sở Lạc Nhất đi một con đường khác nghe thấy động tĩnh của bên này, bật cười thật to, chắc gã sĩ quan kia không biết sở trường của Tiểu Bất Điểm là gì đâu nhỉ?
“Cười cái gì mà cười? Đi đứng cho tử tế vào.” Sĩ quan bên này quay đầu lại, nhìn Sở Lạc Nhất bằng vẻ hung dữ.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn huấn luyện viên với vẻ vô tội, dường như muốn nói, cô đang đi rất tử tế mà.