Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3625: Chương 3625: Tống kha [7]




Cho nên, đây tuyệt đối là ba ruột của cô, chứ ba dượng thì không thể gài bẫy con mình như vậy được.

Sở Lạc Nhất đi ra ngoài ôm con trai về phòng ngủ, sau đó tiếp tục đến phòng bếp nghiên cứu xem làm thế nào để nấu được mấy thứ kia.

Có con trai làm động lực, Sở Lạc Nhất cũng có sức để học hơn.

“Chậc chậc chậc, lại một Sư Niệm nữa, mấy chị vì đàn ông mà biến thành đầu bếp hết à?” Kiều Vĩ Nhã chép miệng qua video call.

Sở Lạc Nhất lẳng lặng liếc mắt một cái: “Chị vì con chị nhé, biết có câu này không? Yêu một người ư? Yêu thì hãy nấu cơm cho họ.”

“Vừa hay, anh chị cũng nghĩ như vậy đấy.” Kiều Vi Nhã đắc ý mở miệng nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

“Đừng có diễn trò ân ái trước mặt chị.” Sở Lạc Nhất hung hăng lên tiếng. Cô đúng là không có người để mà diễn trò yêu đương cho con bé này xem thật.

Kiều Vị Nhã lại càng cười đắc ý hơn.

“Nhưng nghiêm túc mà nói, con người Tống Kha thực sự rất kỳ quái, những hành động của hắn ta gần đây hoàn toàn không có quy luật gì cả.”

Sở Lạc Nhất đổ thịt lợn hấp ra đĩa, lại đổ thêm nước vào nồi, “Em bảo nên cho nhiều hay ít.”

“Em làm sao mà biết được?”

“Chị nói em hay, sớm muộn gì cũng có một ngày em hối hận, giờ đi học nấu ăn đi còn kịp.”

“Hứ, chị tưởng anh chị giống chồng chị à? Cậu ấy có thể ở bên cạnh em hai mươi tư giờ đồng hồ.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Coi như cô chưa nói gì đi.

“Em nên nói chuyện về Tống Kha đi thì hơn.” Sở Lạc Nhất dứt khoát đổi sang đề tài khác.

Kiều Vị Nhã cười ha hả.

“Chị bảo chỉ định thực sự cùng với Tổng Kha...”

“Cuộc đời này của chị đã đủ tanh bành lắm rồi, chị không muốn ở chung với một tên biến thái đâu.”

Kiều Vị Nhã cười to, “Chuyện này ấy, em nghĩ anh ta cũng vì Cố Tỉ Thành đoạt mất vị trí của anh ta, lại còn đoạt mất người anh ta thích là chị, cho nên mới không phục, muốn trả thù.”

“Chị mặc xác anh ta làm thế là vì lý do gì, chị cũng đâu có phản bội gì anh ta, hơn nữa năm đó...” Sở Lạc Nhất vốn định nói gì đó, suy nghĩ một lúc lại không nói tiếp nữa, “Quên đi, dù sao anh ta cũng là một tên biến thái, chị mà sợ anh ta thì chị theo họ anh ta luôn.”

“Đừng có phát ngôn linh tinh, cẩn thận ứng nghiệm đấy”

“Em biến đi, đổ quạ đen.” Sở Lạc Nhất cười mắng một cầu, “Vậy là hôm nay mấy người nghe thấy anh ta nói chuyện a?”

“Cứ coi như vậy đi.”

Sở Lạc Nhất bật bếp ga lên, suy nghĩ một lúc liền mở miệng nói: “Anh ta cũng sắp đến thành phố J rồi, nhưng chị nghĩ mãi không ra vì sao anh ta lại muốn làm như vậy ở tập đoàn Sở Thị.”

“Em cũng không hiểu, cho nên đến lúc đó chị chỉ có thể tự đi hỏi mà thôi.” Kiều Vị Nhã đang nói thì đột nhiên nghe thấy Sở Lạc Duy gọi mình.

Sở Lạc Nhất nhìn video call đã tắt ngóm, mắng một câu có người yêu là không còn tình người nữa rồi lại tiếp tục sự nghiệp nấu nướng vĩ đại của mình.

Việc hâm nóng tương đối đơn giản, Sở Lạc Nhất dựa theo cách nấu mì gói, tổng thể coi như là thành công.

Bữa tối của Tiểu Quỷ Quỷ còn hài lòng hơn bữa trưa nhiều, cầm thìa không buông, cái miệng nhỏ đẩy dầu, còn liên tục nói ăn ngon với mẹ.

Sở Lạc Nhất cầm khăn tay lau miệng cho con trai, cảm thấy dù có đứng trên sân khấu thế giới nhận khen thưởng cũng không có cảm giác thành tựu bằng một câu “ngon” của con trai.

“Sau này mẹ sẽ nấu cho con ăn nhiều hơn nhé.” Sở Lạc Nhất nói, lại gắp thêm một miếng thịt cho nhóc.

Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm túc gật đầu, lộ ra mấy cái răng sữa cười tít mắt.

Sở Lạc Nhất đang ăn cơm với con trai, di động trên bản đột nhiên vang lên.

“Ôi, bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng mở miệng kêu lên, vươn tay định cầm lấy di động của Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất ôm lấy thân hình nhỏ bé của nhóc, một tay với lấy di động trên bàn, có điều khi nhìn thấy dãy số trên màn hình cô lại không khỏi khựng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.