Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3626: Chương 3626: Tống kha [8]




Tiểu Quỷ Quỷ chớp mắt nhìn mẹ mình, giống như đang nói sao mẹ không nghe điện thoại vậy?

Sở Lạc Nhất dừng lại một lúc mới nghe điện thoại.

Cô không biết dãy số này của ai, nhưng trong tiềm thức, cô lại đoán ra được chủ nhân dãy số này, mà sự thực chứng minh, cô quả thật đã đoán đúng.

“Đã lâu không gặp, nghe nói em đã chuyển về thành phố J, có rảnh không, chúng ta gặp nhau đi.” Người đàn ông bên kia dịu dàng mở miệng nói, giọng nói có ý cười nhè nhẹ.

Nhưng nụ cười này đối với Sở Lạc Nhất mà nói lại giống như một con rắn độc đang khè lưỡi bên tai cô.

Khiến cô cảm thấy ghê tởm trong sợ hãi.

“Đúng là em đang ở thành phố J, sao anh lại tới đây?” Sở Lạc Nhất khẽ cất tiếng.

“Anh đến đó công tác, nghe sự phụ nói em ở đây nên đến thăm một chuyến.” Lúc nói chuyện, giọng nói người kia trước sau vẫn chứa ý cười, “Mấy năm nay vẫn ở nước ngoài suốt, không ngờ trở về em đã làm mẹ rồi, thời gian trôi qua nhanh quá”

Sở Lạc Nhất tiếp tục chăm con trai ăn, “Nếu anh đã tới đây rồi thì trưa mai em mời anh ăn bữa cơm nhé.”

“Được, mang thằng bé theo nhé, anh chưa gặp nó bao giờ.”

“Thằng nhỏ mấy ngày nay đang khó chịu, em không mang nó theo được, sau này có cơ hội em sẽ đưa nó đi.” Sở Lạc Nhất nói, nhìn con trai lúc này đang tò mò nhìn cô. Cô búng lên trán nhóc một cái rồi đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.

Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ tỏ ra rất khó hiểu, rõ ràng nhóc rất khỏe mạnh mà, sao mẹ lại nói là nhóc không khỏe vậy?

Mẹ kỳ ghe

Tiểu Quỷ Quỷ bĩu môi, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Sở Lạc Nhất và Tống Kha hẹn được thời gian địa điểm gặp mặt, sau đó cô mới cúp máy, quay lại nhìn con trai đang hài lòng ăn cơm bên trong.

Chuyện gì nên tới... vẫn phải tới.

Cho nên Cổ Tử Thành nói không sai, chỉ cần anh đi, Tống Kha sẽ tới đây.

Bởi vì Tống Kha vẫn chưa muốn đối mặt chính diện với anh, cho nên chờ anh đi rồi, Tống Kha mới tới gặp Sở Lạc Nhất, mục đích chính là để nghiệm chứng xem bọn họ đã nghi ngờ gã hay chưa, gã nghĩ xuống tay từ phía Sở Lạc Nhất có thể đơn giản hơn.

Suy cho cùng, gã cũng chưa hiểu rõ về Sở Lạc Nhất lắm.

Sở Lạc Nhất đi từ ban công vào nhà. Tiểu Quỷ Quỷ đã ăn cơm xong, đang cười cái xe nhỏ của mình bắt đầu chơi đùa.

Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, sau đó đi dọn bàn ăn.

Chí ít phải hai tuần nữa Cố Tỉ Thành mới trở về, cho nên, tất cả hiện giờ chỉ có thể trồng vào chính bản thân cô thôi.

Sở Lạc Nhất liên hệ với Doanh trưởng, nói qua với anh ta về cuộc hẹn ngày mai. Bởi vì mai là thứ bảy nến nhà hàng bọn họ hẹn nhất định sẽ đông, đến lúc đó Doanh trưởng cũng sẽ không dễ bị phát hiện.

“Mẹ, sao thế?” Tiểu Quỷ Quỷ chơi một vòng quanh nhà, lại chạy lại kéo áo mẹ, tò mò mở miệng hỏi.

Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn con trai, sau đó vươn tay xoa đầu nhóc: “Không có việc gì, ngày mai mẹ có việc, con sang nhà chị hàng xóm chơi được không, lúc nào mẹ về sẽ đón con.”

“Đi với mẹ cơ.” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng trèo khỏi xe, sau đó ôm lấy chân mẹ mình, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng.

Sở Lạc Nhất ngồi xuống nhìn con trai, sau đó vươn tay chạm lên khuôn mặt xinh xắn của nhóc, “Buổi chiều mẹ về rồi, con nghe lời bác với chị, mẹ sẽ mua súng đồ chơi về cho con nhé.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.

Tiểu Quỷ Quỷ hơi nghiêng đầu, ra điều đang suy nghĩ chuyện này.

“Vâng, mẹ nhớ nhé.” Suy nghĩ một lúc, nhóc thấy súng đồ chơi vẫn quan trọng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.