Sở Lạc Nhất có chút dở khóc dở cười nhìn con mình, đúng là có súng thì thế nào cũng được.
***
***
Thành phố A, bên trong một villa.
Tổng Kha mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đeo kính đen, lúc này đang cầm một ly rượu vang đỏ, nhìn chiếc di động đã tắt ngúm trong tay.
Trước mặt gã vẫn còn mấy tập tài liệu cần ký tên.
Những tài liệu này, có một số giấy tờ của công ty internet gửi tới, số còn lại là văn bản truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Thư ký cung kính đứng đằng sau, chờ gã ký tên.
“Tổng biên tập, sao anh lại muốn làm như vậy?” Thư ký khó hiểu hỏi, trang web của bọn họ tuy không lớn nhưng cũng đang không ngừng phát triển, tổng biên tập làm vậy, coi như là mất hết rồi còn gì.
Tống Kha cúi đầu nhìn xấp tài liệu, trong đôi mắt hẹp dài có ý cười lạnh nhạt.
“Cậu nghĩ thứ gì đáng cho tôi lấy tất cả ra để đánh đổi?” Tống Kha đột nhiên mở miệng hỏi.
Thư ký khựng lại một lúc, không đáp lời.
Tống Kha cầm lấy chiếc bút trên bàn, sau đó ký tên, giao cho thư ký, “Từ hôm nay trở đi, trang web đó không có bất cứ quan hệ nào với tôi nữa.”
Vì một Sở Lạc Nhất, gã không hối hận dùng tất cả để giành được.
Cho nên, lần này gã sẽ tuyệt đối không chịu thua.
Cố Tỉ Thành lấy cái gì để đấu với gã chứ?
Thư ký khó hiểu đi ra ngoài, còn trên gương mặt Tổng Kha lại hiện lên vẻ kiên quyết liều lĩnh.
Trước kia sư phụ chuyển gã đi, tiện đà để Cố Tỉ Thành thay thế vị trí của gã. Còn cô gái gã thương mến, đến lúc gã trở về lại hay tin cô đã là vợ người khác. Người kia chẳng phải ai khác, chính là cái gã tên Cổ Tĩ Thành kia.
Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành.
Đều do hắn!
Tổng Kha bỗng nhiên đứng dậy, ném chiếc điện thoại trong tay đi, “Nếu đã vậy, chúng ta thử xem xem lần này, rốt cuộc là ai lợi hại hơn.” Tống Kha gằn giọng nói, đáy mắt toát lên hận ý ngút trời.
Ngày mai, ngày mai gã có thể nhìn thấy Sở Lạc Nhất rồi.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Tổng Kha cuối cùng cũng khá hơn nhiều.
***
Thành phố J.
Nơi bọn họ hẹn gặp là một nhà hàng kiểu Tây. Đang là cuối tuần cho nên chưa cần đến buổi trưa nhà hàng đã rất đông.
Doanh trưởng hẹn một người bạn học cũ ngồi ở vị trí cách Sở Lạc Nhất không xa, còn Sở Lạc Nhất thì đến chậm hơn một chút.
Khi cô đến nơi, Tống Kha đã tới trước, lúc này đang ngồi sát cửa sổ nhìn người đi đường bên ngoài.
Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi rồi bước vào, sau đó ngồi xuống đối diện với gã, “Ngại quá, lúc ra ngoài con em lại khóc quấy, cho nên đến hơi muộn một chút.”
Lúc Tống Kha nghe thấy cô nhắc đến con trai, sắc mặt thoáng thay đổi một chút, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, sau đó mở miệng nói: “Có gì đâu, có con rồi sẽ không rảnh rỗi được như trước nữa, em muốn ăn gì, chọn đi.” Tống Kha dịu dàng mở miệng.
Hôm nay gã mặc một bộ đồ nhạt màu, mới nhìn trông như sinh viên đại học, khiến cho người ta cảm thấy rất sáng sủa, sạch sẽ.
Nếu không phải đã biết từ trước, Sở Lạc Nhất sẽ không sao ngờ tới gã lại làm những chuyện kia.
“Anh chọn đi, em ăn gì cũng được.” Sở Lạc Nhất mở miệng nói, “Giờ đang đông quá.” Không đông sao cô lại chọn lúc này chứ.
“Em và Cổ Tỉ Thành đã kết hôn rồi à? Sao không thấy cậu ta đi cùng?” Tống Kha vừa mở menu ra đưa cho cô vừa hỏi.
“Chắc đang bận, có phải anh không biết đâu, trong lòng anh ấy, em và con chưa bao giờ quan trọng bằng quốc gia, thật là đau lòng.” Sở Lạc Nhất nói, tỏ vẻ đáng thương nhìn Tống Kha.