Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2586: Chương 2586: Trái tim thiếu nữ của t n nhạc tan vỡ [2]




Cảm giác đau đớn khiến người ta hít thở không thống.

Anh chẳng bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ có một người phụ nữ quan trọng với anh như vậy, quan trọng đến mức mỗi một dây thần kinh đều trở nên cực kỳ mẫn cảm vì cô.

Mặc Lộ Túc chăm chú nhìn người phụ nữ ngồi cách mình một cánh tay. Thật ra anh đã yêu cô, ngay cả Thủy An Lạc cũng chưa từng khiến anh có cảm giác như thế này, nhưng cô đã mang nó đến với anh.

Cảm giác sợ hãi, cảm giác đau đớn.

Đúng vậy, không có gì mà không thể thừa nhận, người anh yêu chính là vợ của anh, là người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh lúc này.

“Anh nói xem hay là em bảo Tân Dương xuất huyết dạ dày thêm lần nữa? Không được, không được, thằng bé sắp phải thi đại học rồi!” Tân Nhạc tự hỏi rồi lại tự phủ nhận cách nói của mình, cứ vậy xoắn xuýt mấy hồi rồi cuối cùng cũng nhìn Mặc Lộ Túc: “Làm sao bây giờ?

Dường như Mặc Lộ Túc không ngờ Tân Nhạc sẽ đột nhiên nhìn mình cho nên ánh mắt hai người họ giao nhau.

Tân Nhạc dùng một chút, hai má của cổ hơi đỏ lên rồi không nhịn được phải hơi rũ mắt xuống, vừa rồi Mặc Lộ Túc vẫn luôn nhìn cô sao?

Nghĩ vậy, nhịp tim của Tân Nhạc nhịn không được lại nhanh thêm mấy nhịp.

Mặc Lộ Túc đang nhìn cô, giống như ánh mắt của cô nhìn anh trước kia sao?

“Cái gì cơ?” Mặc Lộ Túc hoàn hồn lại, vì vừa rồi nhìn cô chăm chú quá nên anh không nghe thấy cô nói gì cả.

“Không có gì” Tân Nhạc nói rồi vội vàng nằm xuống, sau đó kéo chăn trùm kín cả người lại, hai tay còn nắm chặt chắn không buông, đến cả mặt cũng che kín.

Tân Nhạc à Tân Nhạc, có cái gì mà phải xấu hổ chứ, chẳng phải người ta chỉ nhìn mày thôi sao?

Tân Nhạc âm thầm khinh bỉ bản thân, nhưng hai má vẫn không nhịn được mà nóng bừng lên. Liệu anh có nhìn có giống như cổ đã từng nhìn anh trước kia không nhỉ?

Ánh mắt... say mê!

Không đúng, người như Mặc Lộ Túc sao có thể say mê người khác được chứ?

Lúc này Tân Nhạc giống như thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu, con tim cứ như chú nai nhỏ chạy loạn rồi lại nhịn không được mà đi suy đoán lung tung, nhưng lại không dám kiểm chứng.

Rõ ràng đã là phụ nữ đã lập gia đình, rõ ràng cô suýt trở thành mẹ của hai đứa bé, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô cảm nhận được... mùi vị của tình yêu.

Là tình yêu sao?

Mặc Lộ Túc nhìn người đang dùng chăn quấn mình lại như con tằm thì nhịn không được phải cau mày một cái: “Đường hô hấp của em cũng không ổn, đừng đắp kín như thế, lát lại ho khan bây giờ.”

“Khụ kh...”

Mặc Lộ Túc vừa mới dứt lời Tân Nhạc lập tức bật ra tiếng ho khan, sau đó cô lập tức lật chăn ra để mình có thể hít thở thoải mái một chút.

Ha ha ha...

Yêu đương cái gì chứ, không có tổn tại đâu!

Người đàn ông này lúc nào cũng chỉ biết nói với cô rằng: Không được dùng nhiều Amoxicillin, tác dụng phụ của thuốc ngủ quá lớn nên không được dùng; không được dùng liều lượng gluco mỗi lần quá nhiều, đường hô hấp của em không tốt, không được dåp kín!

Cảm giác yêu đương kỳ diệu cái quái gì chứ, đi gặp quỷ đi! Tân Nhạc nghĩ rồi dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Mặc Lộ Túc ngủ.

Mặc Lộ Túc: “...”

Anh nói gì sai rồi à?

Thật sự là đường hô hấp của cô bị ảnh hưởng, để bỉ hơi lâu cũng không tốt mà.

Mặc Lộ Túc không biết mình làm sai điều gì nhưng căn cứ vào nguyên tắc nói ít sai ít nên anh liền đứng dậy xuống giường, đi tắt đèn.

Tân Nhạc nghe được tiếng động thì vội vàng đứng dậy, tự mình chạy đi tắt đèn rồi lại nhảy về trên giường, sau đó đắp chăn tiếp tục ngủ, chỉ có điều lần này không đắp kín cả đầu.

Mặc Lộ Túc: “...”

“Tân Nhạc, có phải anh đã nói gì sai rồi không?” Mặc Lộ Túc nằm trong bóng đêm cuối cùng không nhịn được phải cất tiếng hỏi.

Nhưng mà nếu nghe kỹ thì còn nghe ra cả được sự dè dặt trong đó.

Tân Nhạc ôm chắn cắn một cái, buồn bực nói: “Không có, em mệt quá nên muốn ngủ thôi.”

Có trông mong gì vào việc một người đàn ông không hiểu tình yêu là gì biết lãng mạn cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.