Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2587: Chương 2587: Trái tim thiếu nữ của t n nhạc tan vỡ [3]




Trong bóng tối, Tân Nhạc nhịn không được thở dài, quả nhiên là cô đòi hỏi quá nhiều rồi. Trái tim thiếu nữ gì gì đó mà gặp phải người đàn ông này thì thôi cũng quẳng luôn đi.

Khỏi phải bàn tới lãng mạn gì đó luôn.

Tân Nhạc nghĩ nghĩ cuối cùng cũng hiểu rõ ràng, sau đó lại ôm gối đầu từ từ chìm vào ngủ.

Đến tận nửa đêm Mặc Lộ Túc vẫn chưa ngủ được. Anh trằn trọc nhưng lại không hiểu vì lý do gì, sau nửa đêm nhờ vào tác dụng phụ của thuốc anh mới có thể nặng nề thiếp đi.

Nửa đêm Tân Nhạc thức dậy thay thuốc cho Mặc Lộ Túc, sau đó chui về chăn của mình thì lại không ngủ được nữa, thế nên cô cầm di động rồi len lén chui trong chăn gửi tin nhắn.

[Tân Nhạc: Tôi cảm thấy như đang tự hành hạ mình ý.]

[Thủy An Lạc: Đây không phải là tự hành hạ, là thiểu năng.] [Tân Nhạc: Má, sao bà vẫn còn thức vậy, lại đi ngoài à?]

[Thủy An Lạc: Phắn, phắn, đừng có rủa tôi, hoàng tử nhà tôi đang sốt, tôi đang phải trông đây.]

[Tân Nhạc: Chuyện gì thế? Mẹ ghẻ là bà ngược đãi thằng nhỏ hả?]

[Thủy An Lạc: Hôm nay bà bị ẩm đầu à? Sao cứ thích chọc ngoáy tôi vậy? Tôi ngược đãi thằng bé lúc nào. Chiều nay Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Đậu mở nước lạnh nghịch trong nhà tắm. Hoàng tử nhà tôi vì muốn cứu hai đứa nhóc ngu ngốc đó mà ướt nhẹp cả ngời, buổi tối cứ thế vinh quang phát sốt luôn.)

[Tân Nhạc: Một bên là vợ một bên là em gái, cũng đáng ha.]

[Thủy An Lạc:..]

[Thủy An Lạc: Rốt cuộc là bà bị làm sao thế? Hơn nửa đêm không ngủ đi còn lang thang gì vậy? Ngày mai không định chiến đấu nữa hả?]

[Tân Nhạc: Không lang thang nổi, vừa nãy còn bị một cơn gió lạnh từ Siberia tạt thẳng vào mặt thành một đống băng vụn.] [Thủy An Lạc: Chậc chậc chậc, thương gái, đại khái tôi có thể đoán ra được là có chuyện gì xảy ra rồi, hai cây gỗ yêu nhau đúng là lắm trò hay ghê.]

[Tân Nhạc: Cút, bà mới là cây gỗ ấy.]

[Thủy An Lạc: Có giỏi thì bà nói với đàn anh ba chữ “em yêu anh” ngay bây giờ đi, bà dám nói ra thì bà không phải gỗ nè.]

Tân Nhạc: “...”

Tân Nhạc quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường bệnh, tư thế còn ngay ngắn hơn cả trong sách giáo khoa, hai tay đang giao nhau đặt trên bụng, trên chăn cũng chẳng thấy chỗ nào gổ lên.

Được rồi, cô nói không nên lời.

[Tân Nhạc: Đi mà chăm con trai của bà đi!]

[Thủy An Lạc: Hừ, chị đây có lòng tốt nói chuyện phiếm với cung mà cưng còn dám chê]

Tân Nhạc quyết định không để ý tới Thủy An Lạc nữa, cái người này chỉ biết trêu chọc cô thổi. Nghĩ vậy Tân Nhạc liền bỏ di động xuống rồi gối đầu lên hai cánh tay, nghiêm túc nhìn người đàn ông nằm cách mình không xa.

Hôm nay ánh trăng rất sáng, sáng đến mức cô có thể nhìn rõ ràng từng nét trên khuôn mặt của anh.

Thật tốt khi được nhìn anh như vậy.

“Mặc Lộ Túc, em yêu anh!” Tân Nhạc thỏ thẻ nói, thanh âm kia chỉ có mình cố có thể nghe được.

Xem đi, cô vẫn nói ra được đấy thôi.

Mặc Lộ Túc bỗng cử động. Tân Nhạc giật bắn mình rồi lập tức xoay người, nhắm mắt lại nghe thấy nhịp tim đang đập rộn lên của mình, tiếng tim đập này còn lớn hơn cả lời bày tỏ vừa rồi của cô, chắc anh không tỉnh lại, không nghe thấy đâu nhỉ!

Trái tim của Tân Nhạc đập rộn ràng, lỗ tai cố gắng lắng nghe động tỉnh phía sau. Dường như Mặc Lộ Túc chỉ khẽ động người một cái chứ cũng không tỉnh lại. Tân Nhạc nhè nhẹ vỗ vỗ lồng ngực của mình.

Rõ ràng là một lời nói thật, sao lại cứ như một kẻ gian vậy!

Còn tự mình hù mình nữa chứ!

Tân Nhạc cảm thấy cô hết cứu nổi rồi, hết thuốc chữa rồi!

Tân Nhạc bị một cái xoay người của Mặc Lộ Túc làm cho hoảng sợ nên cũng không ngủ lại được nữa. Cô cắn chắn chờ đến bình mình, ánh mắt thi thoảng liếc về phía người đàn ông vẫn đang ngủ an ổn gần đó, chắc là không nghe thấy đâu! Dù sao cô cũng nói nhỏ như vậy, còn anh vẫn đang ngủ cơ mà.

Không nghe thấy, không nghe thấy, chắc chắn là không nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.