Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2588: Chương 2588: Trái tim thiếu nữ của t n nhạc tan vỡ [4]




Tần Nhạc chờ mãi cuối cùng trời cũng sáng. Cô dậy rửa mặt từ sớm, tiện thể còn vào nhà bếp của bệnh viện làm bữa sáng. Cô muốn nói cho mẹ cô biết là mẹ thấy chưa, tự con vẫn có thể làm được.

Nói trắng ra là muốn đẩy mẹ đi chứ không có ý gì khác cả.

Mặc Lộ Túc tỉnh lại không thấy Tân Nhạc đầu, y tá đang giúp anh thay bình truyền.

“Trời vừa sáng bác sĩ Tân đã chạy vào bếp rồi.”Y tá khẽ bật cười.

Mặc Lộ Túc hơi hơi nhướng mi, không lên tiếng.

Viện trưởng Mặc lần đầu biết yêu bày tỏ anh hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì.

Tân Nhạc bưng canh nóng cùng đồ ăn vào, thậm chí còn hổ hở mới y tả ăn cũng khiến cô gái kia bật cười khanh khách chạy ra ngoài.

Tân Nhạc chẳng hiểu ra làm sao đặt cặp lồng xuống rồi lấy đồ ăn ra: “Làm sao thế, đồ em nấu có độc à mà chạy nhanh thế?”

Mặc Lộ Túc khẽ cười không lên tiếng. Anh chẳng lạ gì với tay nghề của cô nữa cả, trước đây ở trong nhà toàn cô nấu nướng hết.

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc dùng một tay ăn vẫn toát lên được sự tao nhã không nói nên lời, cố ngồi một bên bản nhỏ khác, vừa cắn đũa vừa ngắm nhìn anh.

Mặc Lộ Túc nhíu mày: “Sao thế?”

“Một lát nữa mẹ em tới thì anh biết phải nói sao rồi chứ.” Tân Nhạc mang theo chờ đợi nói.

Mặc Lộ Túc gắp đồ ăn rồi đặt vào bát cơm của Tân Nhạc, nhìn cô với ánh mắt tò mò: “Nói cái gì cơ?”

Tân Nhạc: “...”

Quả nhiên ngày hôm qua anh đâu có nghe cô nói chuyện đâu.

Tân Nhạc thở dài, không biết là cô cảm thấy lạc lõng hay gì nữa, chỉ đành ngồi thẳng dậy, nói: “Không sao, không sao, để em nói là được rồi.”

Mặc Lộ Tác khựng lại, không lên tiếng, chỉ cảm thấy ánh mắt nịnh nọt của cô có gì đó không đúng cho lắm.

Mặc Lộ Túc ăn một miếng cơm, vẫn cứ cảm thấy là lạ.

Cho nên anh đành lên tiếng.

“Em muốn bảo mẹ em tạm thời cứ về thành phố S trước a?” Mặc Lộ Túc nói là tạm thời bởi vì anh đã nghĩ xong rồi, đến khi bệnh tình của cả hai người họ đều ổn định, kỳ thi đại học của Tân Dương cũng kết thúc là anh sẽ đưa ba mẹ của Tân Nhạc đến đây ở, chỉ có điều chắc phải đổi sang nhà mới.

Tân Nhạc nghe anh nói vậy thì dáng vẻ rầu rĩ lập tức biến mất. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc rồi nghiêm túc gật đầu, ánh mắt nịnh bợ kia lại dâng lên.

Quả nhiên, cảm giác mà anh muốn đúng là cảm giác này.

Mặc Lộ Túc nhất thời cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn. Anh không nói chuyện này có thể hay không mà tiếp tục ăn cơm, hưởng thụ ánh mắt của ai kia dành cho mình.

Tân Nhạc cứ lầm bà lẩm bẩm nói với anh rằng không thể để cho mẹ của cô lo lắng, mẹ cô thấy bộ dạng lúc đó của cô nhất định sẽ rất đau lòng, anh cũng không muốn người lớn phải thương tâm mà nhỉ! Anh rất quan tâm đến người lớn mà đúng không?

Tân Nhạc vừa nói vừa tâng bốc Mặc Lộ Túc lên tận trời.

Mặc Lộ Túc quẳng cho cô một ánh mắt không rõ ý, sau đó buông đũa xuống: “Anh vào nhà vệ sinh.”

“Để em dìu anh đi.” Tân Nhạc lập tức hóa thân thành thái giám rồi chạy qua đỡ Mặc Lộ Túc xuống giường.

Sức khỏe của Mặc Lộ Túc khá yếu nên hầu như trọng lượng cả người anh đều dồn lên vai của Tân Nhạc. Anh cúi đầu nhìn cô gái chỉ đứng tới ngang cằm mình.

“Mẹ em đi rồi thì thời gian sắp tới của em sẽ càng khó khăn hơn, bây giờ anh không có khả năng có thể chăm sóc em.” Thậm chí ngay cả ba bữa cơm một ngày anh cũng không thể làm được.

“Bệnh viện cũng có căn tin mà, em cũng đâu phải thiên kim đại tiểu thư gì đâu, không chết đói là được!” Tân Nhạc nói rồi đẩy cửa phòng tắm ra, đỡ Mặc Lộ Túc đi vào.

Mặc Lộ Túc chỉ liếc cô một cái rồi dùng một tay bám vào cái giá, sau đó bảo cô đi ra ngoài.

Tân Nhạc: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.