Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3406: Chương 3406: Tức đến bùng nổ [2]




Sở Lạc Duy đi ra ngoài nghe điện thoại. Kiều Vi Nhã tựa vào người cậu.

“Chuyện này không phải hồi trước đã bàn rồi hay sao? Sao vẫn còn nhắc lại?” Sở Lạc Duy vươn tay ôm lấy Kiều Vi Nhã.

“Trước kia đúng là đã bàn rồi, nhưng bọn họ vẫn chưa tiến hành quay bộ còn lại, cũng chính là bộ phim bom tấn đầu năm nay của Sở Thị, đến giờ vẫn còn chưa quay.” Sở Vi ở đầu bên kia sốt ruột vô cùng, “Tôi cũng vừa đến công ty mới biết được, phòng Điện Ảnh tổ một thì tưởng là tổ hai đã nhận, tổ hai lại nghĩ cậu đã sắp xếp tổ một làm, cho nên...”

Kiều Vi Nhã nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Tết nhất rồi, cách Tết âm còn một tháng, không kịp nữa đúng không.”

Phim Tết đầu năm của Sở Thị hàng năm đều là đề tài trọng điểm của truyền thông. Năm nay để kịp tiến độ quay, Phong Phong và Triệu Uyển Uyển đến thời gian nghỉ ngơi ăn Tết cũng không có, chỉ để theo kịp tiến độ.

Nhưng giờ chỉ còn có một tháng, thời gian thực sự không kịp nữa rồi.

Kiều Vi Nhã nhìn sắc mặt của Sở Lạc Duy là biết việc này nghiêm trọng rồi. Đây là năm đầu tiên Sở Lạc Duy tiếp nhận Sở Thị, lúc trước làm gì cũng ổn thỏa, nhưng nếu bộ phim đầu năm này không hoàn thành cũng sẽ bị người ta lên án.

“Tôi sẽ qua đó ngay.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói, dẫn Kiều Vi Nhã rời khỏi trường học.

***

Tại Thấm Tâm Viên, trong thư phòng của Sở Ninh Dực, anh còn đang nghe trợ lý báo cáo lại chuyện của công ty.

“Chuyện này đúng là có nhiều chỗ sơ hở, tổ một và tổ hai của phòng Điện Ảnh không trao đổi thông tin trước với nhau nên mới xảy ra vấn đề này, không bằng để tôi đi...”

Sở Ninh Dực giơ tay lên, ngăn trợ lý của mình nói tiếp, nhìn trợ lý xếp đống tài liệu lại đặt lên bàn anh.

“Đây là sơ suất của nó. Từ tháng mười đã phải chuẩn bị cho phim đầu năm rồi, tháng mười một phải có một lần kiểm tra lại, bây giờ đã sang tháng một, trong thời gian này nó đã làm gì?”

“Chủ tịch, dù sao thì cậu chủ cũng còn nhỏ.” Trợ lý không nhịn được nói, còn chưa đến hai mươi tuổi đã quản lý một công ty lớn, đến anh ta hiện giờ còn không làm được.

“Nhỏ không phải là lý do để nó phạm sai lầm.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Chuyện lần này cậu không cần giúp đỡ nó, để nó tự giải quyết.”

“Nhưng chủ tịch...” Trợ lý nhíu mày.

“Cậu nên tin rằng nó sẽ giải quyết được mới đúng.” Sở Ninh Dực nhìn trợ lý của mình.

Người trợ lý hơi sững lại một lúc, lát sau mới phản ứng kịp. Chủ tịch tin tưởng con trai mình, anh ta cứ cầu tình giúp cậu chủ như vậy trái lại là đang hoài nghi năng lực của cậu ấy.

“Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với Tổng giám đốc.” Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi trợ lý đi rồi, Thủy An Lạc mới bưng trà tiến vào, đặt lên bàn của Sở Ninh Dực, “Sao thế?”

“Không sao cả, có chút sai sót.” Sở Ninh Dực ngồi trên băng ghế nhìn vợ mình. Có thể đối với mọi người mà nói đây có lẽ là lần đầu tiên trong bốn mươi năm qua phim Tết của Sở Thị không qua kịp khâu kiểm duyệt, nhưng Sở Ninh Dực lại chẳng thèm để tâm. Đối với anh mà nói, đây chỉ là một cơ hội để anh rèn luyện con trai mình mà thôi.

Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Trước kia em đã nói với anh rồi, nó còn nhỏ, nhưng anh vẫn không nghe.”

“Con trai của Sở Ninh Dực anh có năng lực đó, đâu ai có thể thuận buồn xuôi gió mãi mãi được.” Sở Ninh Dực nói, kéo vợ ngồi lên đùi mình, “Để nó tự giải quyết, cùng lắm Sở Thị đền cho nó một câu chuyện cười, để sau này nó nhớ kỹ bài học đó.”

Thủy An Lạc thấy lòng dạ Sở Ninh Dực đúng là rộng rãi, công ty cũng lôi ra để dạy cho con mình một bài học được.

“Cẩn thận bị sốc không gượng dậy nổi đấy.” Thủy An Lạc bật cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.