Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3407: Chương 3407: Tức đến bùng nổ [3]




Lúc Sở Lạc Duy đến công ty, mặt mũi sầm sì hết cả lại. Cả công ty đang tăng ca, ai cũng đầy vẻ lo sợ.

“Trừ phòng Điện Ảnh ra thì tất cả tan làm hết đi.” Sở Lạc Duy lớn tiếng nói, bước vào thang máy, “Họp tất cả tổ một và tổ hai của phòng Điện Ảnh.”

Sở Lạc Duy bước vào thang máy. Kiều Vi Nhã quả quyết chọn ở lại phía dưới, nhìn bọn họ đi lên.

Sở Vi chờ thang máy lên rồi mới đứng bên cạnh Kiều Vi Nhã hỏi, “Đứng đây làm gì, không lên à?”

“Đi nghe chửi à? Cậu ta mà điên lên thì ngay đến cả họ hàng cũng không nhận đâu, còn lâu em mới đi tìm chết.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, quyết định tìm một chỗ ngủ một lúc.

Lần này Sở Lạc Duy đúng là chỉ hận không thể lật tung cả phòng Điện Ảnh lên, nhưng việc này cũng không thay đổi được bi kịch của phim mới đầu năm nay.

Sở Lạc Duy mắng đến nửa buổi tối mới thả người đi nghĩ cách.

Lúc Kiều Vi Nhã mang cơm lên, Sở Lạc Duy đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Sở Lạc Duy là thiên tài hiếm thấy, đây là chuyện rất nhiều người biết, vậy mà lần này lại xảy ra sai sót lớn như vậy, biết bao người đang chờ để chế giễu cậu. Nhưng điều Sở Lạc Duy để ý nhất chính là cái nhìn của ba mình.

Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng phạm sai lầm, nhưng lần này lại phạm phải một lỗi ngu xuẩn như vậy.

Bởi vì lúc trước đã tạm dừng bộ phim của Cổ Nguyệt nên cậu đã tự động quên luôn chuyện này.

Mà sơ sót này lại khiến cậu phạm phải một sai lầm trí mạng.

Kiều Vi Nhã đặt cơm tối lên bàn, từ từ bước đến bên cạnh cửa sổ, dựa bên khung cửa nhìn Sở Lạc Duy, “Hay là ăn cơm trước đã rồi nghĩ cách tiếp?”

Sở Lạc Duy ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã bị ánh mắt của cậu làm cho hơi sợ, cô rụt tay lại, “Dù sao mọi chuyện cũng xảy ra rồi, cậu như bây giờ...”

Kiều Vi Nhã còn chưa nói hết đã bị Sở Lạc Duy ôm vào lòng.

Cậu gác cằm lên vai Kiều Vi Nhã, “Tôi chưa bao giờ để cho ông ấy phải thất vọng.”

Giọng nói của Sở Lạc Duy rất thấp.

Kiều Vi Nhã theo thói quen vươn tay đặt lên lưng cậu vỗ nhẹ, “Ba nuôi cũng đâu có trách cậu, hơn nữa chuyện này cũng đâu có ai muốn xảy ra.”

Hiếm hoi lắm mới có lúc Kiều Vi Nhã hiểu chuyện mà nói với cậu như vậy, Sở Lạc Duy có chút kinh ngạc, sau đó ôm cô chặt hơn.

Kiều Vi Nhã vốn định nói cậu sến súa quá rồi linh tinh, nhưng khi thấy cậu đang thực sự buồn bã lại không nói thành lời được.

Sở Lạc Duy ôm Kiều Vi Nhã một lúc lâu. Đến khi Kiều Vi Nhã kêu đói, cậu mới dẫn cô đi ăn cơm, tiện thể gọi cả Sở Vi đang ăn ở bên ngoài vào. Lúc này phòng Điện Ảnh đã tăng ca đến tối mắt tối mũi.

Sở Lạc Duy và Sở Vi vừa ăn cơm vừa thảo luận cách xoay chuyển tình hình, khả năng làm phim truyền hình không lớn, muốn quay xong, thậm chí chỉ xử lý xong mười tập phim là chuyện không thể.

Sở Vi đề nghị làm phim điện ảnh, lại bị Sở Lạc Duy bác bỏ. Phim điện ảnh chỉ có vài tiếng đồng hồ, không thể nào trụ nổi đến rằm.

Kiều Vi Nhã lẳng lặng nghe bọn họ bàn bạc. Sở Lạc Duy lần này thực sự bỏ rất nhiều tâm huyết vào. Lỗi lầm này cậu muốn bù đắp, không muốn để nó biến thành một lỗi sai khác.

Kiều Vi Nhã cắn đũa nhìn Sở Lạc Duy. Trước đây cô không phát hiện ra, giờ nhìn lại, cậu ấy thật là đẹp trai, nhất là lúc nghiêm túc làm việc.

“Hay là làm phim tài liệu đi.” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói.

“Cậu đừng làm loạn, ngoan ngoãn ăn cơm đi.” Sở Lạc Duy ngắt lời cô, tiếp tục nói chuyện với Sở Vi, nhưng giây tiếp theo cả cậu và Sở Vi lại cùng nghĩ đến một chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.