Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1417: Chương 1417: Tuy thưa nhưng khó lọt [13]




Thủy An Lạc nuốt nước bọt nhìn người đàn ông càng ngày càng gần mình, cái người này chắc chắn là cố tình.

Hiện tại câu trả lời cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là tình hình chiến đấu lúc này.

Nếu là trước đây thì đại khái là Thủy An Lạc sẽ chẳng ngại ngần mà lăn một vòng cút xuống. Nhưng nếu lần này lăn xuống thì chẳng phải là thua rồi sao?

Đôi mắt to của Thủy An Lạc xoay xoay. Cô nghĩ đến việc hiện tại đang có thượng phương bảo kiếm nên anh cũng chẳng dám làm gì cô.

Nghĩ thế rồi Thủy An Lạc liền vui vẻ.

Thủy An Lạc chống hai tay lên ngực anh rồi hơi mím môi lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Vậy anh muốn em làm thế nào đây?” Thủy An Lạc nũng nĩu, ỏn à ỏn ẻn nói, đồng thời đôi môi của cô như có như không lướt qua môi Sở Ninh Dực.

Sống lưng của Sở Ninh Dực bỗng nhiên cứng đờ, hai mắt anh nheo nheo lại chứng tỏ anh đang cố gắng nhịn xuống.

“Chẳng phải bản thiếu gia đã nói rồi sao? Đừng dùng cái giọng như đàn ông thô kệch của em mà bắt chước người khác làm nũng.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Giọng đàn ông thô kệch?

Móa~

Đàn ông còn chưa tính mà còn phải chèn thêm chữ thô kệch vào nữa. Anh Sở, anh muốn làm phản đấy hả?

Nhưng mà có trời mới biết Sở Ninh Dực đã phải dùng bao nhiêu sự nhẫn nại mới có thể đem ánh mắt của mình dời khỏi cô. Thế nhưng lỗ tai lại chẳng thể thoát nổi những thanh âm mà cô phát ra.

Trên đời này có một số người, trời sinh đã có khả năng mỗi khi làm nũng là khiến người nghe chỉ muốn tát cho một phát.

Thế nhưng cũng có vài người bình thường không nũng nịu gì, nhưng một khi đã làm thì đúng là muốn lấy mạng lũ đàn ông luôn.

“Anh mới là đàn ông thô kệch, không chơi nữa.” Thủy An Lạc tức giận nói rồi muốn leo xuống khỏi người anh.

“A...” Chú Sở bất ngờ phanh xe lại khiến Thủy An Lạc kêu lên một tiếng sợ hãi, lại được Sở Ninh Dực ôm vào lòng.

Chú Sở nhíu mày: “Có người đột nhiên lao ra trước xe.” Chú Sở nói rồi bước xuống xe, đồng thời cũng nhìn thấy người phía trước.

Thủy An Lạc còn chưa bình tĩnh lại lấy tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, suýt nữa thì cô ngã chổng vó rồi.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn thì thấy một người lảo đà lảo đảo đi ra, hình như đã bị thương.

Chú Sở lên xe rồi nhíu mày nói: “Lũ trẻ bây giờ ra đường cũng không biết nhìn đèn luôn hả?”

Ây~

Thủy An Lạc hơi gãi gãi đầu, cô không muốn tham gia vào cái đề tài này.

“Sau này lái xe chậm một chút.” Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh mình rồi nói.

Chú Sở gật đầu rồi khởi động xe lần nữa.

Thủy An Lạc ngồi xuống rồi ngẩng đầu nhìn bóng người biến mất đằng sau qua kính chiếu hậu, nhưng nó chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn thì thấy đằng sau chỉ có dòng xe cộ qua lại, còn có mấy xe đang chuyển hướng, cô hơi nheo mắt lại.

“Nhìn gì vậy?” Sở Ninh Dực cũng quay đầu nhìn theo nhưng không phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ.

“Viên Giai Di.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực nhíu mày rồi lôi di động ra, sau đó gọi cho An Phong Dương.

Thủy An Lạc xoay người lại rồi cúi đầu xoa bụng của mình. Vừa rồi rõ ràng Viên Giai Di cố ý, mặc kệ là vừa rồi cô ngã xuống hay là xe đột ngột phanh gấp khiến cô nhào về phía trước thì cũng đều sẽ gây tổn thương đến cô.

“Đường vào Kiến Quốc Môn, nữ sinh quần áo màu vàng, lúc mười một giờ sáu phút ở ngã tư quay đầu xe, điều tra một chút.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Được đấy, hiện tại tôi thành thành thư ký riêng của cậu rồi hả, quả nhiên đã có người mới rồi thì đâu cần người cũ nữa.” An Phong Dương thở dài nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.