Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1418: Chương 1418: Tuy thưa nhưng khó lọt [14]




Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực nghe người ở đầu bên kia nói như vậy thì quay sang nhìn Thủy An Lạc đang ngồi bên cạnh một cái.

Sở tổng phát hiện hiện tại bên cạnh anh chẳng có ai là người hết.

Trước mặt Thủy An Lạc thì anh là một kẻ vẫn lưu luyến người yêu cũ, thế nhưng theo lời An Phong Dương thì anh lại có Thủy An Lạc mà bỏ mặc cậu ta.

Hai người này quả nhiên là anh em, não tàn y như nhau.

“Nhìn em làm cái gì?” Thủy An Lạc lập tức lui về sau theo bản năng, ánh mắt này của anh Sở rất bất thường.

Sở Ninh Dực lạnh mắt liếc một cái rồi mới tiếp tục nói với người ở đầu bên kia: “Cậu lắm chuyện vừa thôi, mau đi làm việc đi.”

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cúp máy thì âm thầm lẩm bẩm: “Này thì anh không bắt, này thì anh không bắt, không khống chế nổi chứ gì?!”

“Lầm bà lầm bầm cái gì đấy?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

Đôi mắt to của Thủy An Lạc chớp chớp sau đó híp mắt nhìn anh: “Không có gì, em nói Viên Giai Di chắc chắn hận em lắm. Cô ta không bỏ bất cứ cơ hội nào có thể hại em, nhưng mà cô ta đã quên mất anh Sở là anh hùng thần võ.”

Hành vi chân chó của Thủy An Lạc không hề khiến sắc mặt anh Sở dễ chịu hơn chút nào.

Sở Ninh Dực nhíu chặt chân mày rồi đập một phát vào gáy của cô: “Em quyết tâm muốn bắt cô ta rồi chứ gì!”

Thủy An Lạc bĩu môi không nói.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái. Lúc này Chú Sở cũng đã lái xe đến công ty rồi.

“Đưa di động của anh cho em mượn một lát.” Thủy An Lạc nói rồi tự tay cầm lấy di động của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhíu mày.

Thủy An Lạc cầm di động của Sở Ninh Dực rồi nhìn thấy một đống dãy số liền ngẩn người. Cô quên mất Sở tổng chưa bao giờ lưu số liên lạc cả.

Chú Sở đi tới nhấn thang máy, Thủy An Lạc bĩu môi theo phía sau.

“Điện thoại của Viên Giai Di là số nào?” Thủy An Lạc bất đắc dĩ hỏi.

Sở Ninh Dực biết cô muốn làm gì, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài giúp cô tìm.

“Anh không hỏi em định làm gì sao?” Thủy An Lạc vừa bấm gọi vừa hỏi.

Sở Ninh Dực giúp cô giữ cửa thang máy, cho đến khi bước hẳn vào thì mới đóng cửa lại.

“Không cần nghĩ cũng biết.” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.

Thủy An Lạc tiếp tục cười tủm tỉm. Cô chính là dạng có thù tất báo. Viên Giai Di đã hại cô thì đương nhiên cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

Di động vang lên hai tiếng thì đã có người bắt máy.

“Ninh Dực, là anh sao Ninh Dực?” Bên kia truyền đến thanh âm kích động của Viên Giai Di.

Thủy An Lạc miễn cưỡng tựa vào thang máy. Cô nhìn chằm chằm cái chân ngắn của mình cơ mà nhìn kiểu gì cũng thấy dài lắm mà, có lẽ là Sở tổng đố kỵ với cô thôi.

“Viên Giai Di, là tôi!” Thủy An Lạc lạnh nhạt nói.

“Thủy An Lạc!!!” Viên Giai Di hét lên một tiếng.

“Không cần kích động như vậy, là tôi đây, thấy tôi không sao chắc cô thất vọng lắm đấy nhỉ!” Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi nói. Khi thang máy đến nơi thì cô cũng đi theo Sở Ninh Dực ra ngoài.

“Rồi sao, cô đang gọi để khoe khoang với tôi sao?” Viên Giai Di bình tĩnh lại, sự hưng phấn lúc đầu đã biến thành phẫn hận.

“Cũng không đến nỗi khoe khoang gì, tôi chỉ muốn gọi điện để báo cho cô biết, cô dùng mấy trò hèn đó chẳng có ý nghĩa gì đâu, sẽ chỉ khiến Sở Ninh Dực càng khinh bỉ cô hơn mà thôi. Dù sao thì trình độ dùng thủ đoạn cô có khi cũng chẳng bằng tôi.”

Lời này của Thủy An Lạc phải nói là kiêu ngạo không gì sánh được.

Đây đích thực là chân truyền của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực mở cửa phòng. Thủy An Lạc cười híp mắt đi vào, vừa đi vừa nghe tiếng thở hổn hển của người ở đầu bên kia.

“Thủy An Lạc! Mày đắc ý cái gì, chúng ta vẫn chưa đi đến cuối cùng đâu! Đây mới chỉ là chơi đùa với mày một chút thôi!” Viên Giai Di nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.