Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1419: Chương 1419: Tuy thưa nhưng khó lọt [15]




Thủy An Lạc hơi nhướng mày: “Phải, vậy mai chúng ta gặp lại.”

Thủy An Lạc nói xong liền cúp máy, sau đó ném di động cho Sở Ninh Dực: “Xem ra ngày mai anh phải bắt cô ta rồi, nếu không em giả ngầu làm sao đây?”

“Em không sợ bị sét đánh à?” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.

“Có anh làm cột thu lôi rồi, em còn sợ cái gì nữa?” Thủy An Lạc nói rồi xoay người ngắm nhìn phòng làm việc của anh: “Anh đi làm việc đi! Em tự chơi là được rồi.”

Sở Ninh Dực cầm lấy di động, hơi nhíu mày nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cảm nhận được tầm mắt của người đằng sau thì quay đầu nhìn lại: “Anh nhìn em làm gì?”

Sở Ninh Dực đi qua rồi vòng lấy eo của cô: “Bàn về tâm cơ thì quả thật cô ta không bằng em, bởi vì cô ta chưa bao giờ dám lợi dụng anh.”

Câu này lạnh quá đi.

Thủy An Lạc khẽ run lên, đôi mắt lập tức xoay vòng vòng nhìn khắp nơi có điều tuyệt đối không nhìn Sở Ninh Dực.

“Em, em có lợi dụng gì anh đâu.” Thủy An Lạc run rẩy nói, đây cũng đâu tính là lợi dụng chứ!

Sở Ninh Dực lạnh lùng hừ một tiếng. Thủy An Lạc lập tức xúc động trong lòng.

“Em chỉ là... cái kia... em chỉ nói ra những gì anh muốn làm thôi mà, đúng thế, đúng thế.” Thủy An Lạc cười thảo mai rồi duỗi tay ôm ngang eo của Sở Ninh Dực, tiếp tục dùng chiêu nũng nịu hòng qua cửa.

Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang ôm chặt eo mình mà nhõng nhẽo thì túm chặt lấy cánh tay của cô: “Đứng lên.”

Ui chao, này là tức giận rồi.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, Sở tổng càng ngày càng thích nổi nóng. Cô phải thật cẩn thận dỗ dành mới được.

“Thực ra ấy mà! Em biết anh nghĩ gì cho nên mới kích thích cô ta một chút thôi, thật đó!” Thủy An Lạc nghiêm túc lên tiếng.

Sở Ninh Dực vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như trước.

Thủy An Lạc thở dài: “Được rồi, em sai rồi, em không nên gọi điện thoại khoe khoang với cô ta.”

“Ai mà chịu nổi cái khuyến điểm tiểu nhân thích đắc chí này của em hả?” Sở Ninh Dực nói rồi dùng tay gí đầu cô một cái.

“Anh chịu này. Thôi anh đi làm việc đi, em gọi điện cho Lão Phật Gia.” Thủy An Lạc nói rồi đẩy anh ra khỏi phòng nghỉ.

Trợ lý gõ cửa, Sở Ninh Dực cũng chẳng có thời gian mà dùng dằng với Thủy An Lạc cho nên để trợ lý bước vào, anh phải bắt đầu làm việc rồi.

Thủy An Lạc nằm nghỉ ngơi trên giường, cô gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn thật.

“Nghe nói Phong Phong ra nước ngoài rồi.” Thủy An Lạc nằm bò trên giường rồi với tay lấy cái gối đầu ôm vào lòng.

“Liên quan gì đến tao? Ai gia đang ngủ, mày muốn chết rồi đúng không?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, không phải là cô muốn chết mà là vì cô vừa mới nghe được tin này cho nên mới khó nhịn mà đi chia sẻ thông tin thôi.

“Anh Sở bảo nếu hai người không thay đổi tính khí thì thật sự sẽ không giải quyết được gì đâu.” Thủy An Lạc vẫn tiếp tục liều chết nói.

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng tút tút ở đầu bên kia thì chớp mắt nhìn di động.

Ôi trời, cô đạp phải đuôi của Kiều Nhã Nguyễn rồi hả?

Dập điện thoại của cô rồi này.

Nhưng mà hiện tại Kiều Nhã Nguyễn không đối mặt là vì không có cách nào để đối mặt, hay nói đúng hơn là vì trong lòng Kiều Nhã Nguyễn vẫn không buông bỏ được Phong Phong.

Nhưng còn Phong Phong thì sao, vừa nghĩ đến anh ta là Thủy An Lạc lại cảm thấy phát cáu đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Cô đã từng gặp những thằng đàn ông hèn nhát, nhưng chưa từng thấy ai hèn nhát đến mức như Phong Phong, thật là tức chết người không đền mạng.

Mặt mũi ẻo lả nhưng không ngờ bên trong còn nhu nhược đến như vậy, còn chẳng bằng một cô gái như Kiều Nhã Nguyễn nữa.

Thủy An Lạc đang mải nghĩ thì âm báo tin nhắn đến của điện thoại vang lên. Cô vội mở ra xem.

[Tiểu Lạc Tử, nếu mày còn nhắc đến anh ta một lần nữa thì chị đây tuyệt giao với mày, để mày hai năm liền không gặp được chị đây.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.