Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1420: Chương 1420: Tuy thưa nhưng khó lọt [16]




Thủy An Lạc: “...”

Kiều Nhã Nguyễn đang giận cô đấy hả.

Thế thôi cô không nói nữa vậy.

Thủy An Lạc gọi điện loại, lần này thì được bắt máy rất nhanh.

“Có cái gì muốn nói thì nói mau đi.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

“Vội cái gì chứ, chẳng dịu dàng tí nào cả. Tao muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với mày thôi.”

“Có cái khỉ ý, mày vốn là người không đứng đắn rồi.”

Thủy An Lạc: “...”

Quả nhiên cô chính là người thích bị ngược đãi mà. Chính vì thế cho nên bên cạnh cô mới có hai người thích bắt nạt cô như vậy. Một là Sở Ninh Dực còn một chính là Kiều Nhã Nguyễn.

“Tao chưa đá mày đi đúng là một kỳ tích!” Thủy An Lạc căm phẫn nói.

“Đó là vì mày đá tao rồi sẽ chẳng có ai làm bạn hết. Tao đang thương xót mày đấy, đừng có không biết phải trái thế chứ!” Kiều Nhã Nguyễn cười cười nói.

Thủy An Lạc lầm bầm: “Sau hôn lễ anh Sở nói muốn ra ngoài chơi vài ngày, mày có đi cùng không?”

Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, ngay sau ngày tổ chức hôn lễ của Thủy An Lạc là cô đã phải đi rồi.

“Lạc Lạc, tao nói với mày một chuyện.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

Cả người Thủy An Lạc lập tức cứng đờ, thái độ này của Kiều Nhã Nguyễn thật quá khủng khiếp. Từ lúc nào mà cô bạn thân của cô lại nghiêm túc gọi cô như vậy?

“Lão Phật Gia, ngài như vậy tiểu nhân sợ lắm!” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nói.

“Lạc Lạc, có thể tao sẽ rời đi một thời gian.” Kiều Nhã Nguyễn cẩn thận mở lời.

“Ra nước ngoài nghiên cứu với giáo sư à?” Cơ bản thì mỗi nghiên cứu sinh đều phải theo giáo sư của mình chạy khắp nơi, điều này Thủy An Lạc cũng biết.

“Cũng không khác lắm.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài, cuối cùng vẫn không nói ra.

“Được rồi.” Thủy An Lạc cũng thở dài: “Vậy mày định đi bao lâu?”

“Vẫn chưa biết được.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói.

Thủy An Lạc bĩu môi không nói tiếp.

“Cũng đâu phải tao không về nữa, mày làm sao thế hả? “ Kiều Nhã Nguyễn thu lại tâm tình của mình rồi cười nói.

“Nhã Nhã, mày nói thật cho tao biết, có phải mày trốn anh ta không?” Thủy An Lạc nhỏ giọng hỏi.

“Tút tút tút...”

Được rồi, tốt nhất cô vẫn không nên nhắc tới ai kia đi thì hơn, chính cô cũng không tiện nói gì vào mà.

Kiều Nhã Nguyễn cúp máy xong liền ngồi trên giường nhìn điện thoại di động.

Lần nào Thủy An Lạc cũng có thể nói vào trọng điểm. Kiều Nhã Nguyễn không có cái gì gọi là lòng yêu nước báo đáp cho tổ quốc. Nhưng đây là cách để cô có thể dứt bỏ toàn bộ, là cách duy nhất để bản thân hết hy vọng hoàn toàn.

Nếu như cô không từ bỏ ý định thì cả đời này cũng đừng mong ra khỏi cái ngục tù mà người đàn ông kia đã dựng lên cho cô.

Thủy An Lạc ôm di động nằm đờ ra, nghĩ nghĩ một hồi mới máy móc bỏ di động xuống, rồi đứng dậy khỏi giường.

“Là do cô ta nghe không hiểu tiếng người hay là do các người không hiểu tiếng người hả?”

Thủy An Lạc bước tới cửa thì nghe được giọng nói tức giận của Sở Ninh Dực.

Ui chao, ai có thể khiến Sở tổng tức giận như vậy?

“Tổng giám đốc, về tác phẩm mới thì đạo diễn có nói, nếu không dùng Văn Nghiên Thi thì ông ta sẽ không làm đạo diễn bộ phim này.”

“Uy hiếp tôi sao? Ông ta nghĩ Sở Thị này thiếu một đạo diễn như ông ta chắc?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói: “Bảo ông ta mang theo nữ chính của ông ta cút đi, về sau đừng phiền tôi bởi mấy chuyện thế này nữa.”

Thủy An Lạc có chút thương cảm cho người cầm đầu bộ phận điện ảnh trước mặt anh. Quả nhiên có là cầm đầu thì đến trước mặt Boss cũng bị ăn chửi thôi.

Nhưng mà cái tên Văn Nghiên Thi nghe có hơi quen quen!

Thủy An Lạc bỗng nhớ ra, chính là cái cô ngôi sao bị viêm phổi kia!

Thủy An Lạc thầm nghĩ, người như vậy đóng nữ chính mà cũng có người xem sao?

“Dạng như cô ta mà đóng nữ chính thì khoản tiền lỗ ông có bù vào được không?” Sở Ninh Dực ác miệng nói.

Thấy chưa!

Quả nhiên cô với Sở tổng đúng là tâm đầu ý hợp mà.

Người quản lý kia thấy sau lưng lạnh run. Ông ta nói không còn vấn đề gì nữa liền xoay người chạy thẳng. Một bộ phim mới dự toán đã lên đến cả trăm triệu, ông ta sao có thể bồi thường nổi chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.