Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 86: Chương 86




- Hai người có hai mươi phút! Mau tranh thủ đi!

Phương Nghi nói như ra lệnh:

- Đừng khóc nữa! Bây giờ hãy mau ngồi xuống và kể cho tôi nghe lúc này tới giờ họ đã nói gì với anh!

Gia Bảo ấm ức khóc òa lên khiến Phương Nghi hét lớn tiếng:

- Vậy thì cứ ngồi đó mà khóc đi! Tôi về!

- Họ nói là …đã tìm đủ chứng cứ để khẳng định tôi là kẻ giết người.

Phương Nghi quay lại ngồi xuống và khẽ giọng:

- Vậy chứng cứ đó là những gì?

Sau khi nghe Gia Bảo kể xong thì Phương Nghi ngồi im lặng một lúc và nói rất khẽ vào tai anh:

- Bây giờ cô không được nói gì cả vì những lời của cô nói có thể sẽ làm bằng chứng để chống lại cô sau này! Ba và mẹ tôi đã gọi điện cho luật sư! Cô có thể yên tâm vì hai luật sư lần này thật sự rất giỏi và họ cũng là học trò của chú tôi. Tôi tin là mọi chuyện sẽ được ổn thỏa! Cô không được tỏ ra lo lắng hay sợ hãi mọi người sẽ mau chóng tìm cách để cô được rửa tội!

Gia Bảo gật đầu và nhìn Phương Nghi với ánh mắt tin tưởng sau đó đi vào với những bước chân nặng tựa ngàn sắt.

Phương Nghi nhìn theo với ánh mắt lo lắng,lòng thầm nghĩ “ Tại sao lại có những chứng cứ như vậy? Rõ ràng là có người đang cố đổ tội lên mình. Nhưng là ai mới được chứ? ”

Phương Nghi kể lại cho vợ chồng ông Châu nghe những gì mà Gia Bảo đã nói với cô ở trại giam. Bà Châu thốt lên vẻ hoảng sợ:

- Không thể như thế được! Rõ ràng có kẻ đã cố ý gán cái tội này cho Gia Bảo! Tôi phải tìm cho ra người đó!

Phương Nghi im lặng một lúc và nói:

- Người đó chắc là ở trong nhà này!

Ông Châu giật mình kinh hãi rồi nói:

- Trong biệt thự này sao? Không thể nào!

Phương Nghi nhấn mạnh:

Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.

- Chính xác thì hung thủ là người trong biệt thự này! Và cũng là người cố tình đổ tội cho Gia Bảo với hành động hắn đã gây ra.

- Sao cháu lại nghĩ như thế?

- Cả hai vợ chồng chủ tịch Lâm cùng thốt lên.

Phương Nghi nói rất chắc chắn:

- Cảnh sát có nói vật chứng tìm được tại hiện trường của vụ sát hại tại nhà nghỉ Mỹ Liên là một chiếc áo khoác có dính máu của Gia Bảo và một con dao trong nhà bếp của chúng ta. Muốn có những vật chứng đó thì tên hung thủ phải là người trong biệt thự nên mới có thể lấy được con dao trong bếp và áo khoác của Gia Bảo. Hơn nữa toàn bộ hệ thống camera bị nhiễu trong vòng ba tiếng và đó chính xác là thời gian cô gái đó bị giết thì chứng tỏ người này biết rất rõ về chúng ta và còn biết hệ thống camera được điều khiển tại phòng nào nhưng có một điều chúng ta chắn chắn là hắn cố tình đổ tội cho Gia Bảo và hắn cũng là người rất có hiểu biết về các thiết bị điện tử. Có thể làm nhiễu cùng một lúc bảy mươi hai chiếc camera thì đó chắc là một kỳ tài về lĩnh vực điện tử cũng như công nghệ thông tin.

Ông Châu hỏi khẩn trương:

- Vậy theo cháu thì ai có thể làm chuyện đó?

Phương Nghi suy nghĩ một lúc và nói:

- Trong nhà chúng ta có …

Phương Nghi biết mình lỡ miệng nên vội giải thích:

- À…ý cháu nói là trong nhà của bác có hơn bảy mươi gia nhân trong đó có hai mươi vệ sĩ,mười lăm đầu bếp,làm vườn bốn người,dọn dẹp hai mươi lăm người và đội giặt ủi có mười người, ba người chuyên nước uống và một người chuyên việc cắm hoa. Đáng tập trung chú ý là người thuộc phái nam nhưng những cô gái và phụ nữ khác cũng không ngoại trừ. Vậy hiện giờ tất cả các gia nhân đều ở trong nhà chứ bác?

Bà Châu suy nghĩ một lúc và nói:

- Không! Cô bé An Na đã về quê cách đây hai hôm rồi!

Phương Nghi gật đầu rồi nói: -Vậy thì đã loại được một người vậy bây giờ chủ tịch mau cho người lấy tất cả các lời khai của họ cho dù nếu không tìm ra được thủ phạm thì chúng ta cũng có thể tìm được nhân chứng giúp Gia Bảo về việc vắng mặt tại hiện trường.

Ông Châu nghe Phương Nghi nói vậy thì vội vàng cho ông Khôi đi lấy lời khai của các gia nhân trong nhà. Lúc đó luật sự Lạc Thiên Nam và Đồng Hải Tường cũng vừa tới. Họ bước vào trong một cách khẩn trương và nhìn ông Châu nói:

- Bọn cháu vừa tới chỗ sở cảnh sát và tòa án thành phố về nhưng có vẻ như phía chúng ta đang gặp bất lợi.

Bà Châu hỏi vẻ sợ hãi:

- Hai cậu nói như vậy có ý gì? Bất lợi là sao?

Thiên Nam thở dài và nhẹ giọng:

- Đây là vụ gián cưỡng hiếp và giết người.

- Sao cơ? Cưỡng hiếp giết người sao? Chẳng phải là cô gái đó bị giết bằng mấy vết dao đâm vào bụng thôi sao?

- Ông Châu thốt lên vẻ hoảng sợ.

Hải Tường nói vẻ lo lắng:

- Ban đầu thì nhận định như thế vì bộ quần áo nạn nhân mặc trên người rất chỉnh tề và các vết son môi cũng không hề mất đi nhưng bây giờ bên pháp y họ đã giám định cô gái đó đã quan hệ tình dục trước khi chết nếu như quan hệ tình dục mà nạn nhân còn sống thì được xem là quan hệ tình dục nam nữ bình thường nhưng nếu nạn nhân đã chết thì đó lại được coi là cưỡng hiếp. Sau khi xem xét thì sở cảnh sát nhận định đây là một vụ án nghiêm trọng nên quyết định khởi tố vào ngày kia tức là ngày 14/7 này.

- Cái gì? Là ngày 14/7 này ư? Sao lại gấp vậy?

- Bà Châu hét lên sợ hãi.

Hải Tường nhìn bà Châu và nói với giọng khẩn trương:

- Họ nói là dư luận và báo chí rất căm phẫn trước vụ án này. Họ muốn phải mau chóng tìm và kết tội người đã gây ra vụ án này. Chúng ta thật sự không có thời gian để tìm chứng cứ trong khi đó phía cảnh sát lại có rất nhiều bằng chứng chống lại Gia Bảo.

Bà Châu vội nắm lấy tay của Hải Tường và Thiên Nam và năn nỉ:

- Xin hai cậu! Bằng mọi giá phải cứu được con trai tôi! Tôi xin hai cậu!

Hải Tường xúc động nói:

- Chúng ta như người một nhà xin phu nhân đừng làm vậy! Chúng tôi nhất định sẽ cô gắng hết sức mình. Nhất định sẽ cứu được Gia Bảo ra!

Phương Nghi cảm thấy lòng mình đau quăn lại và rối lên như một mớ bòng bong. Cô thở dài vẻ chán nản bất chợt ánh mắt cô khựng lại rồi cô quay sang hỏi Hải Tường:

- Anh nói cô gái đó bị cưỡng hiếp không lẽ bên giám định pháp y không tìm thấy tinh dịch trong người nạn nhân sao?

Hải Tường giật mình khi nghe câu hỏi của Phương Nghi,anh nói với vẻ khó hiểu:

- Chuyện này không chỉ có mình em mà cả anh và Thiên Nam cũng như bên phía pháp y cũng vô cùng thấy khó hiểu. Cho dù tên hung thủ có sử dụng bao cao su khi quan hệ tình dục với nạn nhân đi nữa thì cũng không thể nào mà không để lại một ít tinh dịch trong người của cô ấy. Nhưng khi kiểm tra thì tuyệt đối không tìm thấy một chút tinh dịch nào trong người của Nhậm Thùy Hương.

- Nhậm Thùy Hương là tên của nạn nhân sao?

- Phương Nghi tò mò hỏi. -Đúng vậy! Cô gái đó mười chín tuổi và là con gái trong một gia đình khá giả ở bên đường Nguyễn Trãi!

- Hải Tường trả lời từ tốn.

Phương Nghi im lặng một lúc dường như đang suy nghĩ điều gì đó rồi cô quay sang Thiên Nam và hỏi:

- Thế trên người của cô gái Thùy Hương đó bên phía cảnh sát không tìm thấy dấu vân tay nào sao? Chẳng lẽ tên hung thủ khi cưỡng hiếp cô gái đó mà không ghì tay mình xuống cô ấy xuống sao?

Thiên Nam im lặng vài giây rồi trả lời:

- Đó cũng là một điều uẩn khúc! Nếu khi cưỡng hiếp một ai đó thì người ta thường dùng tay mình ghì chặt đối phương để thỏa mản thú tính nhưng bên phía cảnh sát lại không tìm thấy dấu vân tay nào trên cơ thể nạn nhân và tấm trải giường.

Hải Tường suy nghĩ một lúc và đưa ra giả thiết:

- Tôi đã xem cuộn băng ghi hình của phía cảnh sát thu được từ tầm hầm để xe của nhà nghỉ Mỹ Liên và thấy lúc đi vào thì cô gái và tên hung thủ tỏ ra rất thân mật vậy nên tôi nghĩ rằng lúc quan hệ tình dục với hung thủ là nạn nhân hoàn toàn tự nguyện đó là lý do vì sao mà trên người nạn nhân không hề có dấu hiệu bầm tím ở cổ tay. Sau khi quan hệ với nạn nhân xong thì tên hung thủ mới quyết định ra tay và dường như hắn đã cố tình bôi lại lớp son môi cho nạn nhân nên bên phía cảnh sát mới nghĩ rằng cô gái đó đã tỏ ra phản kháng khi bị tên hung thủ cưỡng hiếp. Quan hệ với cô gái xong thì hắn mặc lại trang phục cho nạn nhân vì hôm đó Nhậm Thùy Hương mặc một chiếc đầm liền khá thoải mái nên việc mặc lại dường như không gặp khó khăn.Nhưng cũng không hiểu sao tất cả mọi dấu vết đều biến mất và còn lại trong phòng chỉ là chiếc áo khoác của Gia Bảo và hung khí gây án là con dao trong nhà bếp.

Ông Châu lo lắng hỏi:

- Vậy không lẽ chúng ta bó tay sao?Chẳng lẽ Gia Bảo phải ngồi tù sao?

Thiên Nam vội vã lên tiếng:

- Xin chủ tịch và mọi người hãy bình tĩnh! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình để giúp Gia Bảo. Bây giờ chúng tôi sẽ qua bên hình sự để gặp Gia Bảo và lấy lời khai của cậu ấy hy vọng có thể tìm được khe hở của hung thủ trong vụ này!

Nói xong thì cả Thiên Nam và Hải Tường vội vã rời khỏi biệt thự. Phương Nghi quay lại và nói với bà Châu.

- Bây giờ cháu phải qua bên Nguyễn Trãi để tìm hiểu về cô Thùy Hương đó may ra có thể giúp được Gia Bảo!

Nói xong thì cô cũng vội vã đi. Bà Châu nhìn chồng mình nước mắt rơi lã chả. Ông Châu ôm vợ vào lòng để an ủi nhưng những giọt nước mắt của ông cũng lặng lẽ rơi ra. Đau xót và sợ hãi chính là cảm giác lúc này của họ.Bất lực và hy vọng là những cảm xúc đối chiều trong hoàn cảnh này. Muốn làm việc gì đó để giúp con trai mình nhưng lại bó tay trước hoàn cảnh,dù biết là rất khó nhưng vẫn luôn hy vọng.

Cao Lam trố mắt nhìn vào những dòng chữ trên màn hình chiếc laptop rồi kinh hãi hét lên:

- Không thể nào! Không thể có chuyện này được!

Khải Hòa nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên mặt của Cao Lam thì vội hỏi:

- Sao vậy chị? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Cao Lam nói một cách khó khăn:

- Các em ….hãy mở máy lên đi!

Khải Hòa và Thu Nguyệt vội bật chiếc laptop lên.

- Các em hãy tìm từ khóa về ca sĩ Gia Bảo đi!

Năm phút sau thì Thu Nguyệt bàng hoàng thốt lên:

- Sao lại như vậy? Không thể nào ca sĩ Gia Bảo lại giết người được!

Khải Hòa tìm kiếm một lúc rồi nói vẻ khẳng định:

- Đây là những tập tin của Alex! Các phóng viên chưa ai đăng thông tin này vả lại em không thể xóa hay ngăn chặn được!

Thu Nguyệt nói vẻ hoảng hốt: -Nhưng sao lại là ca sĩ Gia Bảo giết người cơ chứ?

Cao Lam nói một cách lạnh lùng:

- Chúng ta không cần biết là có đúng là Gia Bảo giết người hay không nhưng chúng ta phải hành động ngay bây giờ! Chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm! Lần này bắt buộc phải thành công không thể thất bại!

Dạ!

- Thu Nguyệt và Khải Hòa cùng lên tiếng.

Cao Lam lấy điện thoại ra và gọi,số hiển thị trên màn hình là Như Tuyết. Như Tuyết bắt máy và khẽ giọng:

- Em nghe đây chị!

Cao Lam hỏi gấp:

- Tình hình chỗ em thế nào rồi?

- Dạ! Bây giờ em đang theo dõi Gia Ân và Alex ở một quán cà fê máy lạnh tên là You and Me trên đường Nguyễn Du.

Cao Lam nói rất dứt khoát:

- Bọn chị đang đến. Em hãy ở đó và theo dõi họ! Kế hoạch của chúng ta sẽ thực hiện ngay hôm nay.

- Dạ em biết rồi!

Như Tuyết cúp máy và xuống xe rồi đi vào và chọn một bàn ở khá xa Alex và Gia Ân. Cô gọi một ly nước và lấy một tờ báo ra giả vờ đọc. Alex mỉm cười rồi nói một cách thích thú:

- Không tệ! Một tiễn bắn chết cả hai con nhạn.

Gia Ân cười một cách sảng khoái và nói khẽ giọng:

- Ta say hoa rồi bẻ hoa …thật là cực đã! Không ngờ cái cảm giác đó lại sung sướng đến thế này!

Gia Ân im lặng một lúc và nhìn vào bàn tay của mìn và nói vẻ luyến tiếc:

Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.

- Nhưng lần này nó không được thỏa mãn!Không được chạm vào cái cảm giác tuyệt diệu đó. Nếu lúc đó ông không ngăn cản tôi thì bây giờ mọi chuyện chẳng phải đã rất hoàn hảo sao?

Alex nhẹ giọng:

- Không được! Nếu cậu làm thế thì mọi người sẽ nghi nghờ ngay! Đằng nào thì họ cũng không tin Gia Bảo có thể giết người sau đó chặt đầu và lôi ruột của người ta ra đâu khi đó phía cảnh sát sẽ nghi ngờ và bắt đầu điều tra như vậy chúng ta sẽ rất nguy hiểm!

Gia Ân hỏi vẻ quan tâm:

- Thế ông có nghĩ rằng bọn cảnh sát sẽ tìm ra được gì không?

Alex trả lời vẻ đắc ý:

- Không bao giờ! Bọn chúng sẽ không tìm thấy gì cả! Các camera ở biệt thự tôi đều làm nhiễu cả như vậy họ sẽ có lý do nghĩ rằng Gia Bảo làm thế để chạy tội hơn nữa những bằng tại hiện trường sẽ hạ gục đống cậu ta và mấy tên luật sư dài lưỡi đó!

Gia Ân mỉm cười vẻ thích thú và nói: -Tất cả đã nằm trong sự sắp xếp của chúng ta! Lần này thì đúng là em trai tôi khó thoát rồi bây giờ nó như một thiên thần đã gãy đôi cánh của mình vậy. Đau lòng quá …rất đáng để thương tiếc và xót xa …ha ha ha

Khoảng nữa tiếng sau thì Alex và Gia Ân rời khỏi tiệm nhưng khi vừa đi ra thì có một cô gái bước vào. Phải nói là hoa nhường nguyệt thẹn! Cô gái có thân hình vô cùng quyến rũ trong một chiếc váy bó sát ôm vào những đường cong mềm mại và hoàn hảo trên cơ thể của mình. Gia Ân nhìn cô với một cặp mắt sáng long lanh như đang chiêm ngưỡng một viên kim cương đáng giá vài tỷ đô. Anh quyết định tiến lại để làm quen,cô gái nhoẻn miệng cười để lộ hàng răng trắng và đều như hạt bắp. Gia Ân nhìn xuống cổ của cô gái và không giấu nổi sự thèm thuồng,cô gái mỉm cười e lệ và nói:

- Em tên là Vi Thiên! Thế còn anh?

Gia Ân vội vã nói:

- Anh là Gia Ân

- Lâm Gia Ân!

Gia Ân chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh và nói khẽ giọng:

- Thế chỗ này đã có ai ngồi chưa? Anh có thể có vinh hạnh này không?

Cô gái gật đầu thẹn thùng. Gia Ân ngồi xuống và vô tình để tay lên chân của cô gái nhưng cô gái không hề tỏ ra thẹn thùng hay ngượng ngùng khiến Gia Ân chột dạ và hỏi:

- Không lẽ em là …?

Vi Thiên hiểu ý nên vội giải thích nhẹ nhàng:

- Không phải! Em không phải là những người như họ nhưng đối với một người con trai đầy quyền lực như anh thì làm sao em có thể từ chối được chứ?

Gia Ân khoái chí cười và nói:

- Không lẽ em biết anh là ai sao?

Cô gái nói nhõng nhẽo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.