Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 228: Chương 228: Ảnh rợp trời




Việc bất ngờ phát hiện ra đèn xanh quả thực khiến Hứa Đồng hết hồn hết vía.

Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại. Cô từ từ thò tay, dè dặt lấy một trong số những cây đèn xanh ấy ra. Kích cỡ, hình dáng và cả chất liệu đều giống hệt như chiếc đèn cô đã nhận được, chỉ có điều hơi cũ một chút, không ít bụi bám lên lớp giấy dầu, trông có vẻ đen đúa, một góc còn bị hỏng.

Hứa Đồng ngẩn ra rất lâu rồi lại nhìn bên trong cây đèn xanh, trống huơ trống hoác. Mặc dù là một cây đèn y hệt nhưng bên trong lại không có rối gỗ. Cô lật mấy cây đèn còn lại ra, kiểm tra lần lượt, vẫn không thấy bóng dáng của rối gỗ.

Vì sao chỉ có đèn xanh mà không có rối gỗ?

Lẽ nào được để ở một nơi khác?

Hứa Đồng vội vàng đứng dậy, bắt đầu lục lọi tìm kiếm từng ngóc ngách trong căn phòng. Trong lúc tìm cô cũng bắt đầu bình tĩnh phân tích những tình huống vừa chứng kiến.

Những bức ảnh trên tường tuy là một đôi tình nhân nhưng trong phòng lại không có đồ dùng của phụ nữ, chứng tỏ chủ nhân của căn nhà này có lẽ chỉ là người đàn ông trong bức ảnh, người con gái kia không sống ở đây. Những đồ dùng bên ngoài được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, chứng tỏ đây là một người khá chú trọng cuộc sống. Nhưng một người đàn ông ưa sạch sẽ vì sao ngay cả chăn cũng không gấp? Hứa Đồng cầm chiếc cốc ở đầu giường lên, có một nửa cốc nước nhưng đã đóng bụi.

Nói lên điều gì?

Chứng tỏ người chủ nhà có lẽ vừa mới thức dậy, đang uống nước thì gặp chuyện, hoặc là anh ta đối mặt với tình huống khẩn cấp phải vội vã rời đi, hoặc là có người cưỡng chế đưa anh ta đi. Hứa Đồng nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng hoạt động não bộ. Trong phòng không có dấu vết đánh lộn nên khả năng phía sau không cao.

Vậy thì chỉ còn khả năng phía trước, người đàn ông này chủ động rời đi nhưng vẫn chưa gấp chăn. Từ nửa cốc nước còn lại có thể nhận ra, người đàn ông này chắc chắn ôm tâm trạng đi một lát rồi về, không hề nghĩ rằng ra khỏi nhà và không hề trở lại.

Rốt cuộc là chuyện cấp bách gì? Mà người đàn ông này đã đi đâu?

Hứa Đồng hoàn toàn không biết, chỉ biết rằng chuyện này tuyệt đối nằm ngoài khả năng của người này, thế nên mới đi biệt mà không quay về. Cô tạm thời không rảnh rỗi quan tâm tới mục đích rời đi của người này, chỉ một lòng muốn tìm ra rối gỗ. Nhưng điều khiến cô thất vọng là tìm cả căn nhà vẫn không thấy bóng dáng chúng đâu.

Đèn xanh xuất hiện ở đây, vậy thì người đưa đèn xanh tối đó chính là chủ của căn nhà này ư? Rối gỗ và đèn xanh cùng đồng thời xuất hiện, vậy thì chứng tỏ rối gỗ cũng từ anh ta mà ra, nhưng vì sao không thể tìm thấy? Hứa Đồng lại quay trở về trước chiếc tủ, nhìn chằm chằm chỗ đèn xanh đó rất lâu. Dần dần, có một suy nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu.

Khi cô phát hiện ra đèn xanh, chúng bị đổ nghiêng đổ ngả trong tủ. Với thói quen của người chủ nhà, đáng nhẽ không cho phép đồ đạc của mình để lộn xộn như vậy mới phải, vậy thì nhất định có người đã lục những chiếc đèn này. Có thể vào được nhà khi người chủ nhà không có mặt, hoặc phải là trộm, hoặc phải có chìa khóa. Cô nghĩ tới Thịnh Thiên Vỹ!

Thịnh Thiên Vỹ biết chìa khóa của người này giấu ở đâu, chứng tỏ ít nhất anh cũng từng tiếp xúc với chủ nhà, cũng tức là hai người có quen biết. Kẻ trộm không thể nào có hứng thú với mấy chiếc đèn xanh cũ nát này. Vậy thì Thịnh Thiên Vỹ lật những chiếc đèn xanh này ra để làm gì? Anh muốn tìm thứ gì?

Lẽ nào anh cũng tới tìm rối gỗ giống như cô?

Nếu như anh tới đây nhằm vào rối gỗ thì càng có thể khẳng định một chuyện, việc anh tới đây không phải là ngẫu nhiên, càng không phải thăm hỏi bạn cũ mà ngay từ đầu anh đã biết rối gỗ đèn xanh có liên quan đến người này!

Nghĩ tới đây, Hứa Đồng bỗng rùng mình. Cô có linh cảm Thịnh Thiên Vỹ che giấu một số chuyện, nhưng khi sự thật là như vậy vẫn có chút khó chấp nhận. Nghĩ lại nỗi hoảng sợ và nghi hoặc của bản thân khi mới nhận được rối gỗ đèn xanh, rồi lại nghĩ tới cảnh tượng cô đem chúng cho anh xem, thật ra lúc đó anh đã biết tất cả.

Thịnh Thiên Vỹ hóa ra lại giấu giếm nhiều chuyện như vậy sau vẻ ngoài nhẹ nhàng, bình thản!

Nếu hôm nay cô không có ý định theo đuôi thì mãi mãi sẽ không hay biết gì.

Nếu rối gỗ đèn xanh liên quan tới người này, vậy còn người định giết cô lúc ở Thượng Hải thì sao? Còn có chuyện vào nhà vệ sinh quãng thời gian trước nữa, có phải đều liên quan tới anh ta? Nói một cách khác, đều liên quan tới Thịnh Thiên Vỹ!

Hứa Đồng cảm thấy hoang mang vô cùng.

Không hiểu sao, cô mơ hồ có linh cảm chuyện này chắc chắn không đơn giản, ngay cả việc người chủ căn nhà bỏ đi cũng không hề đơn giản.

Cô đứng dậy, rút di động ra, lần lượt chụp lại những cây đèn ấy, rồi chụp lại cả thiết kế của căn phòng, quan trọng nhất là chụp lại số nhà trước cửa rồi ghi nhớ. Sau khi làm xong những việc này, Hứa Đồng vội vàng rời đi…

***

“Cố Sơ, em có ý gì?”

“Sáng sớm ra cậu đã chặn trước cửa khách sạn, còn không hiểu sao? Tối qua tôi và cô ấy đã ở bên nhau.”

“Cố Sơ, anh muốn nghe chính em nói với anh.”

“…”

“Em nói đi.”

“Bắc Thâm, chúng ta không hợp nhau.”

“Lục Bắc Thâm, ý của Tiểu Sơ đã quá rõ ràng rồi, cậu mau đi đi!”

“Cố Sơ, anh muốn nghe em nói một lời thật lòng.”

“Lời thật lòng chính là em chơi đùa với anh thì được, còn kết hôn, gây dựng gia đình ư? Bắc Thâm, anh vốn không hợp với em, chúng ta không môn đăng hộ đối, thật sự không phù hợp. Em không muốn lãng phí thời gian vào anh nữa, chán ngán rồi cũng đủ rồi. Anh muốn em ở bên cạnh anh, vì sao? Những thứ em thích anh không mua nổi, cuộc sống em muốn anh cũng không thể cho em. Em không muốn sau này phải cùng anh đi làm thêm từ sáng tới tối, càng không muốn sau này phải tới chăm sóc người mẹ ốm yếu của anh…”

“Đủ rồi!”

“Bây giờ, anh đi được rồi chứ?”



“Đừng… Đừng đi!”

Cố Sơ choàng tỉnh giấc, từng giọt mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống, hệt như những con sâu đang chầm chậm nhúc nhích. Lát sau, cô mới ngồi dậy khỏi giường, thở hồng hộc từng hơi để làm dịu đi cảm giác căng thẳng mà giấc mơ mang lại. Rất nhiều lần cô có thể ôn lại cảnh chia tay ấy trong mơ, mỗi câu nói đều được cô khắc sâu trong tim mình.

Kể từ sau khi Lục Bắc Thần xuất hiện, cô thường xuyên mơ thấy cảnh tượng này, không ngừng đánh thức sự áy náy trong cô.

Nếu khi ấy cô không đuổi Bắc Thâm đi, nếu lúc ấy cô còn có cách khác, vậy thì Bắc Thâm sẽ không xảy ra chuyện.

Cô hận bản thân mình của quá khứ.

Căm hận sâu sắc.

Lau mồ hôi đi, tầm mắt lúc này mới thích ứng được với bóng tối trong căn phòng.

Ngủ trong quầng sáng này, chỉ có thể chứng tỏ người nằm bên cạnh chính là Lục Bắc Thần.

Trong không khí còn mùi nước diệt khuẩn nhàn nhạt.

Đợi đã, đây là…

Cố Sơ nhìn rõ xung quanh bằng thứ ánh sáng yếu ớt, chiếc giường công chúa quen thuộc, chiếc tủ quen thuộc, ngọn đèn quen thuộc… Trời ơi! Cô gần như nhảy dựng lên khỏi giường, đi chân trần ra lật tung rèm cửa. Ánh nắng lập tức ùa vào trong khoảnh khắc. Tuy là một ngày âm u nhưng ánh sáng vẫn đủ soi rõ tầm nhìn của cô.

Cô đang ở Xa Sơn!

Cố Sơ đứng lặng đó rất lâu, đầu óc bắt đầu xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ.

Tối qua cô ở cùng với Lăng Song, Tiếu Tiếu, sau đó tới quán bar, Lăng Song đã gọi Kiều Vân Tiêu tới. Anh ấy uống rượu, trò chuyện cùng họ. Sau đó thì sao? Hình như cô đã nói rất nhiều chuyện, cũng đã khóc nữa, rồi sao nữa?

Mọi thứ ngắt quãng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ở Xa Sơn?

Quan trọng hơn là Lục Bắc Thần đã ra lệnh cấm rõ ràng, không cho phép trở về đây nữa. Nghĩ tới đây, Cố Sơ bất chợt rùng mình. Trời đất ơi, không lẽ sau khi uống say, cô đã ‘dạo bộ’ tới tận đây? Hoặc có khi nào, cô ép Kiều Vân Tiêu đưa mình tới đây?

Trong ngoài phòng thực nghiệm giăng mắc đầy những tia hồng ngoại của hệ thống báo động, rối rắm và phức tạp, miêu tả một cách đơn giản nhất chính là nơi đây như một trận đồ bát quái. Cũng khó trách Lục Bắc Thần không sợ ai đột nhập vào đây, vì có rất ít người có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp hệ thống báo động này, một khi chạm phải hệ thống báo động thì sẽ có hàng ngàn họng súng nhắm thẳng vào người đột nhập, hậu quả duy nhất của việc tự động đột nhập chính là sẽ chết vì súng đạn.

Nghe nói, ‘nơi an toàn’ của Lục Bắc Thần tại Mỹ cũng được thiết kế như vậy. Lúc đó để bảo vệ anh, FBI đã nghĩ ra chiêu này, quả thực khiến rất nhiều kẻ căm hận Lục Bắc Thần nhìn thấy phải lùi bước.

Cô không xa lạ gì với những dây hồng ngoại này, hoặc nói một cách khác nếu chúng có thật sự được khởi động, cô cũng có đủ khả năng vào nhà một cách an toàn tuyệt đối. Dĩ nhiên, điều này bắt nguồn từ Ngữ Cảnh. Khi lần đầu tới phòng thực nghiệm, Lục Bắc Thần ra lệnh xuống, Ngữ Cảnh không thể không đích thân làm mẫu cho cô tình huống đối mặt với những dây hồng ngoại đang hoạt động, đi vào đâu, đi thế nào là an toàn nhất. Khi đó cô hết hồn một phen, vì Ngữ Cảnh chỉ cần bất cẩn một chút thôi là có thể trở thành cái bánh nhân thịt người. Nhưng Ngữ Cảnh cười ha ha nói với cô rằng, những người được vào phòng thực nghiệm trước hết phải học cách đi vào đây như thế nào, mặc dù khi những người trong nội bộ đi vào, dây hồng ngoại đều được đóng.

Kết quả, cô chỉ xem một lượt là đã biết cách.

Khi ấy, Ngữ Cảnh nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, Phan An thì đổ mồ hôi hột thay cô, nhắc nhở: “Cô bé chưa học được thì cứ dũng cảm nói ra, đừng sĩ diện hạo để rồi mang vạ.” Ngư Khương ngồi trên bậc thềm gặm táo, lạnh nhạt nói: “Ngữ Cảnh là người học nhanh nhất trong đám chúng tôi nhưng cũng phải học không dưới 10 lần.”

Chỉ có Lục Bắc Thần là không nói gì, đứng trên ban công cao tít, nhìn cô đứng ngoài cửa, một lát sau mới giơ tay ra hiệu cho cô, bảo cô đi vào trong. Cô còn nhớ mãi nét mặt anh khi thấy, điềm đạm, bình thản nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn tin tưởng dành cho cô.

Cô bèn đi vào mà không chút sứt mẻ, không tốn chút công sức nào.

Lục Bắc Thần không khen ngợi cô, làm như việc cô học được cách vượt hệ thống báo động trong một thời gian ngắn là chuyện quá đỗi đơn giản vậy. Anh chỉ nhìn nhanh về phía cô rồi quay vào phòng. Ngữ Cảnh kích động tới mức lắp bắp, lớn tiếng nói: Cuối cùng hôm nay tôi đã biết được thế nào gọi là xem một lượt là nhớ rồi.

Không sai, nhớ mấy thứ này vốn dĩ là thế mạnh của cô, nhất là khi phải vượt hệ thống báo động. Đùa sao, đây là vấn đề liên quan tới mạng người, dưới sự tác động quá khích, não bộ của cô lại càng nhạy bén.

Thế nên cô mới có tự tin lớn đến vậy, tin chắc rằng tối qua chính cô đã đi tới đây. Sau đó thì sao? Cô gặp Lục Bắc Thần, rồi kéo cùng ngủ?

Dĩ nhiên, cũng không loại trừ là anh đưa cô về. Nếu là khả năng này thì cô chết chắc rồi.

Nhìn nhanh giờ, cô thảng thốt hét lên, đã 10 rưỡi sáng rồi. Dù có lưu luyến căn phòng này tới mức nào đi nữa, cô cũng không thể ở lại lâu thêm. Cô vớ lấy quần áo đã được gấp gọn nơi đầu giường, vội vàng đánh răng rửa mặt.

Nhưng mà đợi đã…

Chiếc váy ngủ trên người cô là thế nào? Rồi chiếc sơ mi bị vứt trên sofa lại là thế nào? Sao trên đầu giường lại có quần áo sạch của cô?

Mặc kệ đi, nhanh chóng xuống nhà làm việc.

Chưa tới mười phút sau, Cố Sơ đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống nhà, còn không quên chắc chắn rằng chiếc áo blouse mình khoác lên người là của mình.

Dưới nhà có tiếng người đang nói chuyện.

Là tiếng đấu khẩu như mọi khi của Phan An và Ngư Khương, công việc trong tay vẫn không hề ngừng lại. Ngữ Cảnh vẫn còn đang hí hoáy đống xương đó. Cố Sơ rón ra rón rén đi xuống, thò đầu ra lập tức nhìn thấy Lục Bắc Thần đang ngồi bên bàn thao tác, xoay lưng về phía cô, không biết đang bận việc gì.

Dường như, mọi thứ đều rất đỗi bình thường.

Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối, mưa cuối cùng cũng trút xuống. Chúng đập lên ô cửa sổ sát sàn trong suốt, chỉ có điều hiệu quả cách âm ở đây quá tốt, không nghe thấy tiếng mưa lộp bộp.

Ngư Khương nhìn thấy cô trước, trong tay vẫn còn đang cầm ống nghiệm. Cố Sơ cảm thấy giờ này mà đi xuống có phần mất mặt, bèn cười cười với cô ta. Đang định chào hỏi thì Ngư Khương bỗng lườm nguýt, hằn học trừng mắt mắt với cô một cái rồi quay người đi làm việc, cũng không nói nói cười cười với Phan An nữa.

Trái tim Cố Sơ đập thịch một tiếng, trước đây Ngư Khương chỉ lạnh nhạt với cô mà thôi, thái độ hôm nay còn ác liệt hơn nữa.

Phan An cũng đồng thời nhìn thấy cô bèn chào cô: “Aiyo, trợ lý Cố nghỉ phép thế nào rồi?”

Thì ra mấy hôm nay cô không tới phòng thực nghiệm, mọi người đều nghĩ là cô nghỉ phép.

Trả lời cũng không được mà không trả lời cũng chẳng xong.

“Này, đi nghỉ phép cùng ai vậy, còn không thành thật khai báo?” Phan An phấn khích vô cùng.

Cố Sơ vội xua tay: “Có đi cùng ai đâu.”

“Trẻ con không được nói dối đâu nhé.”

Cô cảm thấy hôm nay Phan An cứ là lạ, trong lời nói luôn toát ra một vẻ ám muội.

Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông vẫn ngồi quay lưng lại phía kia. Dường như anh đang tập trung vào việc của mình, hoàn toàn làm ngơ với câu chuyện phía bên này. Lòng cô chợt buồn bã, vì sao bây giờ anh lại hờ hững với cô như vậy?

Ngữ Cảnh cầm một mảnh xương, sau khi nhìn thấy cô thì khuơ chân múa tay: “Cố Sơ, Cố Sơ, không ngờ cô giấu giếm kỹ như vậy! A a a~”

Cố Sơ đứng ở bậc cầu thang cuối cùng, hoảng sợ nhìn Ngữ Cảnh. Trông cậu ấy cực kỳ hứng chí, phiêu như hút ma túy vậy. Hôm nay rốt cuộc làm sao thế này? Sao người nào người nấy đều không bình thường vậy?

“Không phải người ta giấu giếm kỹ, là mấy người ngốc nghếch không nhận ra mà thôi.” Ngư Khương châm chọc, ngước mắt nhìn Phan An: “Nhất là anh ấy, còn không biết ăn nói, định giới thiệu bạn trai cho cô ta, người ta thiếu bạn trai sao? Không thiếu, còn cần anh đứng đây dâng tặng lòng tốt sao?”

Phan An nghe xong, không giận mà bật cười: “Thêm một sự lựa chọn thì đã sao nào? Vả lại, làm sao tôi biết được cô ấy và cậu chủ Kiều tốt đẹp như vậy?”

Chuyện gì với chuyện gì thế này?

“Cố, tôi cảm thấy cậu chủ Kiều đó rất đẹp trai đấy, cô quả nhiên có mắt nhìn người.” Ngữ Cảnh nhìn cô dễ mến, cười tới nỗi hai mắt sắp híp chặt tới nơi, vui sướng hệt như cuối cùng cậu ấy cũng tìm được một nơi yên ấm cho con gái mình vậy.

Phan An nhìn Ngữ Cảnh, nét mặt bó tay.

“Hượm đã, rốt cuộc mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Cố Sơ càng nghe sống lưng càng túa ra đầy mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi rõ.

Cô len lén đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần, anh vẫn không có phản ứng gì.

“Yêu đương là chuyện tốt, có gì mà phải che che đậy đậy?” Ngư Khương đứng dậy đi đặt ống nghiệm, tiện thể liếc nhìn cô, cực kỳ khinh thường: “Hơn nữa, trước đây cô và cậu chủ Kiều từng đính hôn, bây giờ dính lấy nhau cũng là chuyện bình thường thôi.”

Cố Sơ bị cô ta nói càng thêm ù ù cạc cạc.

Phan An tỉ mỉ quan sát, sau khi thấy nét mặt ấy của cô bèn nhắc nhở thẳng: “Này, lên trang nhất rồi đấy.”

Một câu nói khiến Cố Sơ bất chợt rùng mình.

Một giây sau, cô lao tới trước máy tính, mở bảy, tám trang báo mạng ra, kết quả mồ hôi lạnh đổ ra thật.

Cô bị người ta chụp trộm.

Nói chính xác là cô và Kiều Vân Tiêu bị người ta chụp trộm.

Tại bãi đỗ xe trước cửa quán bar, Kiều Vân Tiêu một tay vòng qua đỡ lấy cô đang say khướt, một tay đang mở cửa xe.

Kiều Vân Tiêu trước giờ luôn là đối tượng lùng sục của đám phóng viên giải trí, bây giờ lại bị bắt tại trận, thế nên scandal bỗng đâu đổ ập xuống. Đại ý là cậu chủ Kiều đi chơi đêm, rồi đủ các loại tưởng tượng, thêm thắt. Gương mặt cô được chụp không rõ lắm, phần vì khoảng cách quá xa, phần vì dáng người cao lớn của Kiều Vân Tiêu ít nhiều đã che bớt cho cô.

Bên ngoài bàn tán xôn xao, nhưng không ít phóng viên đã nghi ngờ người con gái trên bức ảnh chính là cô, điều này khiến cô kinh ngạc.

“Còn nữa.” Ngư Khương ném qua mấy tờ tạp chí giải trí.

Cố Sơ nhìn kỹ lại, trên trang bìa đều là ảnh của cô và Kiều Vân Tiêu.

“Chụp mơ hồ như vậy… mọi người cũng đoán là tôi sao?” Cô bấm bụng hỏi.

“Cô đâu khó nhận? Chúng tôi làm nghề gì chứ? Chỉ riêng mỗi xương người là đã có thể biết người đó trông như thế nào, thế nên không khó nhận chút nào. Đám phóng viên này đúng là đáng ghét, còn không cho phép con người ta yêu đương sao? Người giàu có thì đã sao? Là định sẵn phải sống dưới ánh đèn flash à?” Ngữ Cảnh cảm thấy bất bình thay cho Cố Sơ, cổ vũ cô: “Cô đừng sợ, yêu đương là chuyện hiển nhiên, chính đáng.”

Phan An nghe xong phát đau đầu, giơ tay day day huyệt thái dương căng phồng, ra sức ho về phía Ngữ Cảnh. Ai ngờ Ngữ Cảnh trước giờ không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn còn huyên thuyên không ngớt: “Tôi cảm thấy hai người là một đôi trời sinh. Cô cảm, anh ấy thì cao lớn điển tra, còn cô thì bé nhỏ xinh xắn.”

“Nói ít vài câu đi.” Phan An ra hiệu bằng ánh mắt với Ngữ Cảnh rồi lại hất cằm về phía bóng lưng Lục Bắc Thần.

Nhưng Ngữ Cảnh không suy nghĩ quá sâu, hiểu lầm ý của Phan An, nhướng mày nói: “Sao? Em nói sự thật thôi mà. Với lại, phòng thực nghiệm của chúng ta đâu có quy định không cho phép nhân viên yêu đương? Mấy hôm trước hai con chuột bạch của chị Ngư Khương còn yêu nhau kia kìa.” Dứt lời, cậu ấy quay lưng ngó Lục Bắc Thần: “Giáo sư Lục, anh bảo em nói có đúng không?”

Phan An nhìn Ngữ Cảnh bằng vẻ mặt ‘không còn thuốc chữa’, sắc mặt Ngư Khương cũng không tốt cho lắm. Cố Sơ đờ ra trước máy tính, một tay nắm chặt tạp chí, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Bắc Thần, nhưng từ tận đáy lòng lại mong anh có động thái gì đó. Nếu anh không có… chứng tỏ anh không quan tâm tới cô sao?

Lục Bắc Thần tạm dừng công việc trong tay, quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt về phía Ngữ Cảnh. Sự nhiệt tình dâng đầy trong lồng ngực cậu ấy đóng băng lại trong khoảnh khắc. Không hiểu sao, cậu ấy cảm thấy ánh mắt này của Lục Bắc Thần đầy ‘sát khí’, nhưng nhìn kỹ lại thì không đúng, giáo sư Lục trước mắt rõ ràng vô cùng bình yên, lẽ nào ban nãy cậu ấy nhìn nhầm?

Có một niềm vui thoáng xuất hiện trong tim Cố Sơ, cô nhìn anh.

Nhưng anh không nhìn về phía này.

Con tim bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm, anh…

Đang mải nghĩ thì cô nghe thấy Lục Bắc Thần khẽ nói: “Em qua đây.”

Muốn ai qua cơ?

Cố Sơ nhất thời chưa hiểu ra.

Thấy cô mãi không có phản ứng gì, Lục Bắc Thần quay người lại, lần này nhìn thẳng vào mặt cô, cất giọng ôn hòa: “Lại đây.”

Đang gọi cô!

Cố Sơ chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, điên cuồng, dường như sống lại trong khoảnh khắc. Ánh mắt anh nhẹ nhàng như giọng nói của anh, không giống như đang giận, giống như anh vẫn là anh dịu dàng với cô như mọi khi. Phan An đứng sau huých vào người cô một cái, cười khẽ: “Mau qua đó xin lỗi chuộc tội đi kìa.”

Cô bước lên như bị ma xui quỷ khiến.

Khi bước lên nhìn, cô mới biết anh đang bận việc gì, bèn chỉ tay vào máy tính, bất giác kêu khẽ: “Á… Là… Là khôi phục diện mạo người chết ư?”

Cô nói một câu cực kỳ không chuyên nghiệp nhưng đủ để thể hiện sự kích động của mình.

“Ngồi xuống đây, hôm nay anh sẽ dạy em khôi phục xương sọ và khớp lại để nhận diện tướng mạo.” Giọng nói của Lục Bắc Thần vẫn trầm ấm, êm tai, dù ngoài kia sấm chớp đã đùng đoàng, tiếng của anh vẫn trong vắt như trăng thanh gió mát.

Thật ư?

Trời ơi! Không phải cô đang nằm mơ đấy chứ?

Nhân lúc cô ngơ ngẩn, Lục Bắc Thần tiện tay kéo một chiếc ghế lại, bảo cô ngồi bên cạnh anh. Ngón tay gầy của anh gõ lên bàn phím, hình ảnh 3D bất ngờ hiện ra. Đây là việc xây dựng lại bộ xương của hai hài cốt hôm trước phát hiện dưới suối nước nóng, vừa dùng để dạy học lại đồng thời dùng để phá án, một công đôi việc.

Cố Sơ ngồi sát bên cạnh anh. Anh mặc áo blouse trắng, mỗi một cử động đều khiến mùi hương nhẹ nhàng, lành lạnh bay xa, nhưng đó là mùi hương cô thân thuộc. Cô bất giác nhích lại gần anh thêm chút nữa, quan sát gương mặt chăm chú của anh, tận sâu đáy lòng âm thầm dâng lên một niềm hạnh phúc.

Toi rồi, toi rồi, trái tim bé bỏng của cô lại bắt đầu thiếu kiểm soát rồi.

Sau đó, cô tha thứ cho mọi thái độ lúc trước của anh một cách vô dụng.

Làm sao đây? Cô đúng là không còn sức đề kháng với anh nữa rồi.

“A a a, giáo sư Lục làm vậy không công bằng, em cũng muốn học!” Ngữ Cảnh lại bắt đầu tay chân loạn xạ, kêu gào ầm ĩ.

Lục Bắc Thần không dừng tay lại, sau khi nghe xong lời ‘tố cáo’ của Ngữ Cảnh thì nhẹ nhàng nói một câu: “Hôm nay có khách tới, cậu ra ngoài cửa trông, thấy người ta tới thì mời vào, nếu không anh ta lại bị bắn chết.”

“Khách?” Ngữ Cảnh đẩy đẩy gọng kính. Không phải là La Trì vì lần nào La Trì tới cũng báo trước để phòng thực nghiệm tắt hệ thống báo động cho anh ấy. “Giáo sư Lục, khoảng mấy giờ người đó tới ạ?”

Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cậu ấy, trong ánh mắt toát lên vẻ uy quyền: “Không chuẩn xác, có thể là buổi sáng, có thể là buổi chiều, cũng có thể là buổi tối.”

“Hả?” Ngữ Cảnh ngẩn người. Ai không biết, tới phòng thực nghiệm mà lại không hẹn giờ? “Chẳng lẽ bắt em cứ ở ngoài cửa đợi người ta?”

Lục Bắc Thần thản nhiên kết luận: “Tư duy logic của cậu cuối cùng cũng theo kịp người bình thường rồi.”

Ngữ Cảnh sắp khóc tới nơi.

“Còn không mau đi?” Ngữ điệu của Lục Bắc Thần vẫn rất ổn định nhưng có một sự nghiêm nghị khiến người ta không dám trái lệnh.

Ngữ Cảnh vốn dĩ định học lén vì cậu ấy biết sở trưởng đỉnh nhất của Lục Bắc Thần không chỉ đơn thuần là dùng kỹ thuật máy tính tái tạo lại xương cốt, làm sao để dựa vào một bộ xương sọ có thể hoàn thành cấu tạo mặt người mới khiến người ta sửng sốt. Hiện nay người sử dụng phương pháp truyền thống quá ít, mọi người đều học dùng máy tính mà quên mất máy móc cũng có lúc không như ý muốn. Nhưng rõ ràng là nguyện vọng này đã bị dập tắt, cậu ấy ủ rũ đứng dậy.

Phan An cố nhịn cười, cực kỳ ‘tốt bụng’ đưa cho cậu ấy một chiếc ô, thì thầm: “Cậu ngố à, ăn nói không biết suy nghĩ, hậu quả thảm khốc này chuẩn bị sẵn cho cậu đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.