Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 229: Chương 229: Lần này là phạt đứng




Trong cách đối nhân xử thế, Ngữ Cảnh rốt cuộc luôn chậm hơn một nhịp, nghe xong câu này lại càng không phục, trừng mắt nhìn Phan An: “Em làm sao?”

“Dùng câu nói của các cụ xưa để lại thì tức là nói những chuyện không nên nói, làm những chuyện không nên làm, há chẳng phải đợi Lục tới xử cậu sao?” Phan An chân thành nói.

Ngữ Cảnh vẫn bày ra vẻ mặt ‘EQ gặp trở ngại’, không thể cứu vãn nổi, khẽ lẩm bẩm: “Em nhắc tới chuyện gì chứ?”

Sau đó, Phan An lại nhìn cậu ấy bằng ánh mắt nhìn một người có trí tuệ nhi đồng, cũng quả thực bị đánh bại bởi sự ‘ngây thơ ngốc nghếch’ của cậu ấy, thật chỉ muốn xách tai cậu ấy lên mà nói chuyện: “Vì sao hôm đó Cố Sơ lại mặc nhầm áo blouse? Cậu ngốc à? Vì sao Lục phải vạch trần ngay tại đó? Cậu kém thông minh quá đi!”

“Cái gì với cái gì vậy?” Ngữ Cảnh mơ mơ hồ hồ.

Phan An chỉ muốn chết ngay lập tức, đang định giải thích thì lập tức nghe thấy Lục Bắc Thần khẽ quát: “Còn lề mề gì vậy?”

Ngữ Cảnh gào khóc, giương ô đi ra ngoài.

“Trong suối nước nóng có hai hài cốt, một bộ gần như hoàn chỉnh, trong trường hợp thiếu mất xương sọ, chúng ta có thể dựa vào những đặc trưng của phần mặt để tái tạo lại tướng mạo người chết.” Lục Bắc Thần lên tiếng truyền dạy một cách tự nhiên, bên cạnh tay đặt một bộ xương sọ khiếm khuyết, ngay sát đó là một mảnh xương đầu trơ trọi.

Cố Sơ vừa nghe lập tức tập trung tinh thần.

“Em có nền tảng của của khoa ngoại thần kinh, thế nên không xa lạ gì với hộp sọ của người.” Lục Bắc Thần giải thích đơn giản: “Em nên biết rõ diện mạo của con người sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới hình dáng bên ngoài của xương sọ, bề dày mô mềm giữa người với người cũng có quy luật tương đối ổn định, thông qua tính quy luật này, chúng ta có thể tiến hành tái tạo xương sọ.”

Cố Sơ gật đầu thật mạnh, sau đó ôm một cuốn sổ tới.

“Đầu em hữu dụng hơn dùng bút ghi chép, anh cần em ghi nhớ vào đầu.” Lục Bắc Thần nghiêm khắc trở lại với cô.

“Vâng.” Ghi nhớ thì ghi nhớ, ai sợ ai nào.

Ném cuốn sổ qua một bên, Cố Sơ khởi động khả năng ghi nhớ thần đồng.

“Đất sét cao su mềm là cách khôi phục xương sọ nguyên sơ nhất, khi đã hoàn toàn hiểu rõ bề dày mô mềm phần mặt và những đặc trưng giải phẫu phần mặt thì tiến hành đắp nặn trên mô hình thạch cao của xương sọ. Bây giờ về cơ bản đều sử dụng mô hình 3D, từ bỏ kỹ thuật phục hồi thủ công truyền thống. Cũng tức là em phải biến tất cả những đặc điểm của xương sọ, bề dày mô mềm, quy luật phát triển ngũ quan… thành số liệu, rồi máy tính sẽ dựa theo những số liệu này để tự động tái tạo chân dung 3D của người.” Lục Bắc Thần nói rồi hiển thị cho cô xem một số phân tích số liệu phía sau, dầy đặc đến nỗi nhìn hoa cả mắt.

Nhưng Cố Sơ lại có thể đọc được. Hồi học đại học, cô vốn dĩ đã có hứng thú với ngoại khoa thần kinh, muốn mở được hộp sọ trước tiên phải hiểu được hộp sọ của người, thậm chí là hướng đi của xương, mặc dù không ăn nhập lắm với việc tái tạo hộp sọ, nhưng giống như Lục Bắc Thần nói, cô là người có nền tảng.

Lục Bắc Thần lần lượt nói cho cô vị trí của các số liệu. Cô xem qua một lượt rồi lẩm bẩm: “Cái này cũng không khó mà, chẳng qua là nhập số liệu vào thôi.”

Lục Bắc Thần chợt bật cười: “Thế số liệu lấy đâu ra?”

Ợ…

Cố Sơ á khẩu.

Phải, nhập số liệu thì ai chẳng biết làm, vấn đề là để có được số liệu. Máy tính tuy đã giải phóng được đôi tay của bác sỹ pháp y, rút ngắn thời gian tái tạo thủ công, nâng cao hiệu suất phá án lên rất nhiều, nhưng nếu như trong tình huống xương sọ không hoàn chỉnh hoặc bị phá hoại nghiêm trọng thì sao đây? Những số liệu này vẫn phải dựa vào trí tuệ của một bác sỹ pháp y bình tĩnh mới có được.

Thế nên trong giây phút này, Cố Sơ bỗng nhiên hiểu ra lý do Lục Bắc Thần được kiêu ngạo.

Anh có thể làm được việc mà người khác không thể làm được, đây là tư cách của anh.

“Số liệu của hài cốt A không khó tính toán, từ hình dáng của một phần lớn xương sọ có thể suy đoán ra một vài số liệu chi tiết.” Lục Bắc Thần lại tận tình chỉ dạy cô làm cách nào để suy đoán số liệu đặc trưng thông qua xương sọ, từng chữ, từng câu đều nói rất chậm rãi, những điểm quan trọng anh đều lặp lại thêm một lần, thấy cô gật đầu rồi mới nói tiếp. Nếu thấy cô nhíu mày, anh sẽ lập tức hỏi xem cô có khúc mắc gì.

Cứ như vậy, dựa vào hài cốt A, cô nắm được những nội dung chủ chốt của việc suy đoán. Rất khó, toàn bộ đều là những con số khô khan nhưng vì đối phương là Lục Bắc Thần nên cô bỗng cảm thấy thú vị hơn nhiều.

“Sau khi hoàn thành phần số liệu, hình ảnh 3D của đầu nạn nhân sẽ được máy tính khôi phục.” Lục Bắc Thần giải thích. “Khi có hình ảnh tái tạo là có thể chuyển fax cho phía La Trì, mà họ cũng có thể kịp thời thông báo hợp tác điều tra, các bộ phận có liên quan cũng có thể tiến hành điều tra những người mất tích đáng nghi. Rồi sau khi đối chiếu DNA, cuối cũng sẽ xác định được danh tính nạn nhân. Chỉ cần số liệu chính xác thì máy tính sẽ tái tạo rất nhanh. Bây giờ em xác nhận lại số liệu phía sau đi.”

“Em?” Nhanh vậy đã bảo cô làm rồi?

“Số liệu là có sẵn, nhập vào là được.”

“À.” Cố Sơ hít sâu một hơi, giơ ngón trỏ ra dè dặt bấm lên bàn phím. Cô nhìn cẩn thận từng con số một, thậm chí cả những số thập phận cũng phải kiểm tra cẩn thận, sợ xảy ra một chút sai sót nào đó.

Có lẽ đã nhận ra sự căng thẳng của cô, Lục Bắc Thần liền cười, giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai, cổ vũ cô: “Cứ từ từ mà làm, đừng căng thẳng.”

Quái lạ thật…

Sao hôm nay anh lại nhỏ nhẹ với cô vậy?

Cô len lén quan sát anh một lượt, anh thậm chí còn đang cười, tuy rằng nụ cười rất khẽ khàng nhưng chí ít có thể khẳng định anh đang cười. Khóe môi anh hơi cong lên, lan ra trong ánh mắt như ánh nắng xuân ấm áp hắt xuống mặt hồ, lăn tăn những gợn sóng ấm áp, đầy khí chất. Đáng nhẽ ra anh phải giận mới đúng. Lần trước anh đã cảnh cáo cô không được uống rượu, tối qua cô lại phạm lỗi, hơn nữa từ vẻ thản nhiên của anh sau khi biết tin scandal của cô rầm rộ khắp nơi, chắc chắn anh đã biết chuyện cô uống say, bây giờ…

“Nghiêm túc vào.” Lục Bắc Thần khẽ nói một câu trên đỉnh đầu cô.

Cô lại mất hồn rồi…

Cô vội vàng thu dọn lại tâm trạng, mặc kệ anh có thế nào, cứ học thứ trước mắt đi đã rồi tính tiếp.

“Số liệu không phải qua một lần là thành hình, phải qua nhiều lần điều chỉnh. Đương nhiên, em càng nắm bắt chuẩn xác hình dạng của xương sọ thì số lần phải chỉnh sửa sẽ càng ít đi.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nói.

Cố Sơ chỉ vào những số liệu ở phía sau: “Vậy những số liệu này còn cần chỉnh sửa không?”

“Không cần.”

Cố Sơ chớp chớp mắt, không cần à, tự tin vậy.

“Cố, chắc là em không biết rồi, những số liệu do Lục làm ra trước nay đều cực chuẩn.” Phan An ngồi gần đó cười nói một câu.

Cố Sơ kinh ngạc. Khi nào cô đạt đến được trình độ này đây?

“Cậu rảnh lắm à?” Lục Bắc Thần không quay lại, chỉ thờ ơ hỏi một câu.

Phan An lập tức trả lời: “Bận chứ… Bận lắm.”

Từ góc của anh ta, có thể nhìn thấy ngay bóng Ngữ Cảnh đang giương ô, đứng nghiêm chỉnh trước cửa như tượng đá canh cửa vậy. Anh ta không muốn bị Lục Bắc Thần đuổi ra đứng sang bên cạnh, vậy thì anh ta và Ngữ Cảnh sẽ thật sự trở thành một đôi sư tử đá rồi.

“Để biết được diện mạo của nạn nhân, ngoài việc tái tạo xương sọ, chúng ta còn phải lồng ghép xương sọ và diện mạo lại.” Tiếp theo Lục Bắc Thần nhằm vào nạn nhân B, bắt đầu dạy cho Cố Sơ.

Cố Sơ nhìn chăm chú vào xương sọ trên tay anh. Có đánh chết cô cũng không tin có thể dựa vào một mảnh xương sọ để khôi phục diện mạo của người chết. Mà điều càng khiến cô khó chấp nhận chính là không những phải tiến hành khôi phục phần đầu của nạn nhân B mà còn phải khôi phục tình trạng cả bộ xương. Đây là chuyện lần đầu cô nghe thấy, cũng chính là xây dựng cả bộ hài cốt dựa vào một mảnh xương sọ. Điều này đủ khiến người ta sửng sốt, có lẽ đây chính là hướng đi quyền uy nhất của Lục Bắc Thần.

“Superimposing technique chính là kỹ thuật tiến hành lồng ghép ảnh của người mất tích với bức ảnh xương sọ chưa rõ nguồn gốc, từ đó xác định thân phận người chết.” Lục Bắc Thần từ tốn giải thích, còn thao tác thực tế cho cô xem: “Kỹ thuật lồng ghép trước mắt chủ yếu dựa vào chỉ số độ lệch ngang và các chỉ số cúi ngửa để xác định vị trí mặt ngang và vị trí mặt cúi ngửa của người trong ảnh, thể hiện số liệu của ảnh và xương sọ lên màn hình, 8 đường cơ bản, 34 điểm tiêu chuẩn, 9 đường cong viền quanh cùng với 13 điểm đoán định bề dày của mô mềm. Em cần phải trùng khớp được 64 hạng mục tiêu chuẩn này thì mới có thể xác định được thân phận người chết, có bất kỳ hạng mục nào không hoàn toàn ăn khớp thì phải điều chỉnh xương sọ và ảnh.”

Trước đây Cố Sơ đã học qua nội dung của 64 hạng mục là gì, thật ra những điều này cô đã biết rõ từ trong trường đại học, chỉ có điều bây giờ cần được ghi nhớ thêm mà thôi. Cô chỉ vào xương sọ: “Nhưng mà, chỉ có một mảnh xương sọ, không thể hoàn thành việc lồng ghép 64 hạng mục tiêu chuẩn được.”

“Đây chính là vấn đề tồn tại, cũng là nguyên do khiến rất nhiều pháp y nhân chủng học chùn bước.” Lục Bắc Thần vẫn cực kỳ nhẫn nại: “Anh vừa nói rồi, tình trạng ngũ quan, phương hướng và một số đặc trưng trên hộp sọ của con người là có liên hệ. Nạn nhân là người châu Á, vậy thì khi tái tạo lại gương mặt, sẽ lấy người châu Á làm mẫu. Mặc dù chỉ có một mảnh xương sọ, nhưng chúng ta có thể thấy mảnh xương sọ này hoàn chỉnh, có xương đỉnh nối với xương trán. Thông qua đường khớp mà chúng ta kết dính, vị trí đường thái dương trên, độ lớn nhỏ, có thể phác họa bước đầu xương bướm của nạn nhân, thông qua phía sau của khâu Lambdoid có thể phác họa xương chẩm, xương thái dương của nạn nhân. Sau khi xác định chắc chắn được những phần cơ bản thì đều có thể suy đoán để vẽ ra vành tai ngoài, xương mũi, xương trán, xương gò má, phần trên và phần dưới xương hàm. Đương nhiên, việc này cần rất nhiều nhẫn nại và nhiều lần tính toán mới có thể tái tạo thành công, cũng tức là em phải hoàn thành một công việc mà máy tính không hoàn thành được. Mà việc này hoàn toàn phải làm thủ công.”

Cố Sơ nghe mà sóng lòng dâng trào, sự ngưỡng mộ dành cho anh càng lúc càng sâu đậm.

“Hệ thống máy tính của cả phòng thực nghiệm đều là loại đỉnh cao nhất trên thế giới, thế nên có thể giúp em tiết kiệm rất nhiều thời gian.” Lục Bắc Thần nói: “Bây giờ, em cần dựa vào những gì anh vừa nói thử tái tạo lại vị trí xương chẩm của nạn nhân, sau đó nói cho anh biết số liệu mà em tính toán ra.”

Phan An dỏng tai lên nghe mấy lời này rồi choáng váng hít một hơi. Lục Bắc Thần yêu cầu cũng cao quá rồi đấy.

Ngư Khương cũng tạm dừng công việc trong tay, nhìn Cố Sơ vẻ nghi hoặc.

Muốn bắt cô hoàn toàn đạt tới trình độ của Lục Bắc Thần là việc không thể, cho dù có là một nửa của anh cũng chưa phải ngày một ngày hai, nhưng nếu chỉ cần tái tạo trong một phạm vi nhỏ thì cũng có khả năng hoàn thành được, huống hồ cô còn có nền tảng hội họa. Ngẫm nghĩ rồi cô cầm bút vẽ của máy tính lên, chưa hành động ngay mà vẫn đang suy tư.

“Không sao cả, nghĩ thế nào thì vẽ như vậy, nếu sai thì vẽ lại.” Lục Bắc Thần nói: “Nhiệm vụ của em hôm nay chính là vẽ ra và đưa ra được cho anh số liệu của xương chẩm, những việc còn lại để anh làm.”

Cố Sơ gật đầu.

Nói xong những lời này, Lục Bắc Thần không hề nhúc nhích, vẫn ngồi im bên cạnh cô. Cô nhìn anh, quay nhìn máy tính, rồi lại nhìn anh.

“Sao thế?” Anh hỏi.

“À…” Rất lâu sau, Cố Sơ mới rặn ra được một câu: “Anh cứ ngồi đây nhìn, em sẽ căng thẳng.”

“Căng thẳng gì chứ?” Lục Bắc Thần dở khóc dở cười.

Cố Sơ liếm môi: “Sợ sai sót ấy mà, em đâu phải thí sinh dự thi.”

Lục Bắc Thần hết cách, đành đứng dậy, nhưng giơ tay vò mạnh đầu cô rồi mới ngồi sang bên cạnh. Anh cần phải hoàn thành phần việc phía sau, thế nên vẫn đang cầm mảnh xương sọ nghiền ngẫm.

Trong khoảng thời gian này, người trong phòng thực nghiệm rất yên ắng, ai bận rộn việc người ấy. Phan An và Ngư Khương đều không làm ồn, có lẽ đều đang đợi kết quả từ phía Cố Sơ. Máy tính vang lên âm báo, Lục Bắc Thần gõ bàn phím một cái, là hình ảnh nguyên gốc gương mặt của nạn nhân A, tổng cộng có hai tấm, một tấm là phục hồi diện mạo ban đầu của anh ta, bức thứ hai là phục hồi diện mạo của anh ta trước khi chết.

Tất cả mọi người đều vây quanh quan sát, bao gồm cả Cố Sơ.

Nạn nhân A trông rất trẻ, từ tướng mạo được phục hồi có thể thấy là một chàng trai khá sáng sủa, diện mạo không tồi, vậy mà trước khi chết nét mặt méo xệch, là…

“Anh ta đang khiếp sợ?” Ngư Khương quan sát tỉ mỉ rồi nói: “Xem ra trước lúc chết anh ta đã nhìn thấy người hoặc vật gì đó đáng sợ.”

Phan An cũng gật đầu tán thành.

Lục Bắc Thần tựa ra sau ghế, khoanh hai tay trước ngực: “Cố Sơ, em có suy nghĩ gì?”

Cố Sơ xoa cằm, nhìn rất lâu rồi cau mày nói: “Em cảm thấy không phải là khiếp sợ.”

“Biểu cảm này mà còn không phải là khiếp sợ ư? Chẳng có nhẽ là hưng phấn?” Ngư Khương không chút khách khí.

Cố Sơ liếc nhìn cô ta.

“Cứ nói tiếp đi.” Lục Bắc Thần lên tiếng.

Ngữ khí của anh khiến cô có chút tự tin, cô nói: “Em cảm thấy là sửng sốt.”

“Trợ lý Cố, cô đang chơi trò đố chữ với chúng tôi sao?” Ngư Khương nhướng mày.

“Tôi không hề.” Lần này Cố Sơ phản bác cô ta: “Khiếp đảm và sửng sốt là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau! Cô nhận định nạn nhân khiếp sợ, là sợ hãi, còn ý của tôi là một việc nạn nhân không ngờ tới, là ngoài ý muốn!”

Ngư Khương lập tức nghẹn lời.

“Cũng tức là nói có thể nạn nhân quen biết hung thủ, hơn nữa họ còn rất thân thiết, nếu không sẽ không có biểu cảm này.” Lục Bắc Thần khẽ nói.

Ngư Khương kinh ngạc nhìn Lục Bắc Thần, trong lòng ít nhiều cảm thấy bực bội. Phan An nhìn một lúc lâu: “Cố, cô có chân truyền của Lục đấy, đôi mắt to xinh đẹp thế này mà tinh phải biết, đúng là sửng sốt thật.”

Cố Sơ nghe xong có chút đắc ý, ngó Lục Bắc Thần nhưng Lục Bắc Thần không thể hiện quá nhiều, nói với Phan An: “Lập tức chuyển fax cho La Trì.”

“Ok.”

Ngư Khương không nói một câu, quay về chỗ ngồi. Cố Sơ vẫn còn chút hãnh diện. Lục Bắc Thần bước tới, nhân lúc khởi động chế độ lưu trữ, anh nói với cô một câu: “Đuôi cong vút lên tận trời rồi kìa, mau làm việc đi.”

Không có quở trách, giọng nói trầm trầm, có chút nhún nhường.

Cố Sơ mím môi nhịn cười, vội vàng quay lại nghiên cứu xương chẩm.

Chẳng mấy chốc, Lục Bắc Thần cũng tập trung vào công việc, từ vị trí của Cố Sơ có thể theo dõi tiến độ của anh. Cô thảng thốt một phen, mới có mười mấy phút mà phía anh đã có được hình ảnh sơ bộ của xương trán. Cố Sơ không dám trễ nải nữa, cố gắng tập trung lại, quyết tâm nộp cho anh một bộ xương châm với lỗi sai nhỏ nhất có thể.

Mọi chuyện đang dần chuyển hướng tốt đẹp thì bỗng có một tiếng ồn ào vang lên.

Là tiếng hét của Ngữ Cảnh.

“Này này này, đúng là tôi đang đợi người thật nhưng làm sao tôi biết người tôi đợi có phải anh hay không? Anh đừng có xông vào trong, anh…”

“Tránh ra!” Đối phương không chút khách khí.

Thanh âm quen thuộc, Cố Sơ sững người, ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc người kia đi vào phòng thực nghiệm, sắc mặt lạnh lùng.

Kiều Vân Tiêu!

Sao anh ấy lại tới đây?

Khi quay lại nhìn Lục Bắc Thần, anh vẫn đang chuyên chú vào công việc trong tay, dường như không coi trọng việc Kiều Vân Tiêu xông vào.

Nhưng trống ngực trong lòng Cố Sơ thì dồn dập. Sao Kiều Vân Tiêu lại tìm tới tận đây? Rồi liên tưởng tới những lời lúc trước Lục Bắc Thần nói với Ngữ Cảnh, lẽ nào anh đã đoán trước rằng Kiều Vân Tiêu sẽ tới?

Bị người ta chụp trộm đưa lên trang nhất, theo lý mà nói người xông đến nói lý phải là Lục Bắc Thần mới phải, sao mọi chuyện lại trái ngược hẳn thế này?

“Con người anh sao mà dã man thế hả?” Ngữ Cảnh lau chiếc kính đầy mưa bụi, đeo lên rồi gào lên với anh ấy: “Anh là cậu chủ Kiều thì ghê gớm à? Tới tìm Cố Sơ chứ gì? Cố Sơ bận lắm.”

Phan An đứng bên cạnh nghe xong mấy lời của Ngữ Cảnh thật chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong. Ngư Khương lạnh lùng chứng kiến cảnh này, không lên tiếng.

Cố Sơ đứng dậy, kinh ngạc nhìn anh ấy: “Sao anh tới đây vậy?”

Kiều Vân Tiêu nhìn nhanh về phía Cố Sơ, thấy cô mặc áo blouse trắng, trong tay còn cầm một mảnh xương thì cực kỳ khó chịu, nhăn nhó mặt mày, sải bước tới trước, giật lấy miếng xương: “Công việc này không làm cũng được!”

“Đứng yên, anh chưa đeo găng tay.” Cố Sơ vội vàng lấy lại miếng xương, cầm bàn chải nhỏ cọ sạch.

“Cố Sơ!” Kiều Vân Tiêu giận dữ gọi tên cô.

Cố Sơ nhìn anh ấy.

Kiều Vân Tiêu đương nhiên không thể cãi vã ầm ĩ với cô, cho dù phẫn nộ cũng phải kìm nén. Anh ấy quay đầu nhìn Lục Bắc Thần, nghiến răng nói: “Lục Bắc Thần, cậu điên à! Cô ấy học y, ngày nào cậu cũng bắt cô ấy đối diện với một đống xương?” Mặc dù anh ấy rất ghét việc Cố Sơ trở thành trợ lý của Lục Bắc Thần nhưng chưa bao giờ bực mình như hôm nay. Không tận mắt chứng kiến thì thôi, nhìn rồi mãi mãi không thể quên dáng vẻ cô ôm chiếc xương.

Nó khiến anh ấy đau lòng.

Trong lòng anh ấy, cô mãi mãi là một cô chủ cao quý.

Lục Bắc Thần không tỏ thái độ gì, thậm chí còn không hề dừng công việc của mình lại cho là giây lát, mí mắt cũng không ngước lên chút nào, chỉ thản nhiên nói: “Ngữ Cảnh, mời cậu chủ Kiều vào trong văn phòng.”

“Lục Bắc Thần…”

“Xin mời, cậu chủ Kiều.” Ngữ Cảnh vội bước lên.

Mặc dù Kiều Vân Tiêu đầy một bụng tức nhưng vẫn giữ bình tĩnh, cắn răng nhìn Cố Sơ rồi theo Ngữ Cảnh đi lên gác. Chẳng mấy chốc Ngữ Cảnh đã đi xuống, khịt mũi nói với Cố Sơ: “Này, tướng tá thì cũng đẹp trai đấy nhưng tính khí quá cộc cằn, cô mà kết hôn với anh ta là phải thận trọng đấy.”

Còn chưa kịp để Cố Sơ thanh minh, Lục Bắc Thần đã chậm rãi nói: “Ngữ Cảnh, ra ngoài tiếp tục trông cửa.”

“Dạ?” Ngữ Cảnh ủ dột: “Lại còn người khác tới ạ?”

“Hết rồi.”

“Hử?”

“Lần này là phạt đứng.” Nói rồi Lục Bắc Thần bỏ mảnh xương trong tay xuống.

Ngữ Cảnh bàng hoàng, cậu ấy lại nói sai gì rồi?

Đương nhiên, cậu ấy cũng không dám làm trái lệnh Lục Bắc Thần, đành buồn bã ra ngoài đứng phạt.

Cố Sơ thấy Lục Bắc Thần đi lên gác, vô thức níu lấy vạt áo anh. Lục Bắc Thần dừng bước, nhìn về phía cô. Cô mấp máy môi, thật ra có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng nhất thời lại không biết phải hỏi thế nào. Anh chỉ cười khẽ, thấp giọng nói: “Hoàn thành công việc của em đi, lát nữa anh cần số liệu.”

Cô từ từ buông tay ra, nhẹ nhàng gật đầu nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.