Trong không khí mơ hồ có thể thấy được mùi vị rã rời.
Hoắc Thiên Kình mặc quần áo chỉnh tề xong, nhìn chằm chằm về
phía Úc Noãn Tâm, cúi người xuống, bàn tay to khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của
nàng, tiếng nói trầm thấp rơi vào bên tai nàng.
"Noãn…"
Ngón tay nóng ấm của hắn khiến Úc Noãn Tâm bừng tỉnh, nàng
như bị rắn độc cắn, đột nhiên nhìn về phía hắn, nhiệt độ toàn thân hạ xuống đến
mức đóng băng.
"Đừng chạm vào tôi! Hoắc Thiên Kình, cái đồ ma quỷ nhà
anh dựa vào cái gì mà cưỡng bức tôi? Anh có tư cách gì cưỡng bức ta như vậy?"
Cặp mắt nàng bỗng chốc nhóm lên ngọn lửa căm phẫn, nàng phát
điên mà hướng hắn gào thét, phát tiết nỗi đau đớn trong lòng sắp khiến nàng nghẹt
thở…
Đối với nàng mà nói, bọn họ chẳng qua chỉ là đã từng giao dịch
ngươi tình ta nguyện mà thôi, vì sao hắn còn muốn níu kéo nàng không tha? Vì
sao hắn còn muốn có được thân thể của nàng?
Trước khi gặp gỡ hắn, nàng chưa từng nghĩ trên thế gian này
lại có người đàn ông cuồng vọng, bá đạo, tùy tiện, coi mình là trung tâm, hoàn
toàn không để ý đến cảm giác của người khác như vậy!
"Tư cách?"
Giọng nói Hoắc Thiên Kình khàn khàn như rượu nồng, lọt vào
trong tai, thoang thoảng gợi vẻ mê say, rồi lại vừa tàn khốc như trêu tức, làm
cho đối phương phải thanh tỉnh đối mặt: "Chỉ cần Hoắc Thiên Kình ta muốn
cái gì thì không có bất kỳ ai có thể ngăn cản, có oán thì hãy oán em bị Tả Lăng
Thần yêu đi…"
Ngón tay thon dài của hắn một lần nữa vuốt ve khuôn mặt nõn
nà của nàng, trong mắt ánh lên tia sáng không đoán nổi, bên môi lộ vẻ lười biếng.
"Đồ khốn! Anh là đồ khốn! Ác ma!"
Giọng nói Úc Noãn Tâm run run, ánh mắt sắc nhọn như đao.
"Anh dùng tôi làm công cụ đả kích Lăng Thần, tôi thực sự buồn thay cho
anh! Hoắc Thiên Kình, một người đàn ông sẽ không đê tiện vô sỉ giống như anh… Ối!"
Bàn tay to đang khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng liền nắm chặt lấy
cằm nàng, mang theo một kình lực chết người, khiến nàng không nhịn được đau đớn
kêu lên.
"Tôi có phải là đàn ông hay không hẳn là em phải biết rất
rõ, vừa rồi biểu tình của em không phải là rất hưởng thụ sao?" Hắn đột
nhiên cười lớn. "Noãn của tôi, trò chơi vừa mới bắt đầu… Không nên vội
vã."
Nói xong, bàn tay to lưu luyến vuốt ve mông nàng, vỗ nhẹ một
chút xong, đứng dậy đi khỏi. Khuôn mặt gần như tái nhợt của Úc Noãn Tâm trong
nháy mắt càng trở nên lạnh băng…
Nàng lê thân thể gần như mệt mỏi tới mức không chịu nổi trở
về nhà, tắm dưới vòi hoa sen, nước đã đầy tràn ra khỏi bồn tắm, nàng ra sức tẩy
rửa thân thể mình, làn da mềm mại bị chà xát đến sắp trầy xước, nhưng…
Những dấu hôn do Hoắc Thiên Kình tạo ra trên cơ thể vẫn như
cũ…
Cơ thể của nàng vẫn đầy dấu vết do Hoắc Thiên Kình gieo rắc
như trước …
Sau cùng, nàng ra sức đập lung tung, rốt cuộc không nhịn được
gào lên òa khóc.
Sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Hoắc Thiên Kình là người cứu
mình, là ân chủ mọi người đều muốn dựa vào, nhưng hôm nay nàng cuối cùng cũng
hiểu rõ, hắn nguyên bản là một tên ma quỷ, tên ma quỷ này hiện giờ không giây
phút nào mà không muốn giành lấy tất cả mọi thứ cho chính mình…
Nàng tuyệt đối chính là đã gặp phải tai họa!
Nhưng, tai họa ba năm trước đây lại tái diễn, một lần nữa
tai họa lại giáng xuống đầu nàng, khiến nàng không chỗ chạy trốn, không thể hô
hấp…
Nàng gần như chạy trốn khỏi bữa tiệc đính hôn, khi Hoắc
Thiên Kình và Phương Nhan đang vui vẻ uống rượu chúc phúc của mọi người, thì
cũng không ai chú ý đến nàng đã lặng lẽ rời đi với vẻ mặt tái nhợt và toàn thân
mệt mỏi.
Người đàn ông đáng sợ đó, sau khi tàn nhẫn lấy thân thể nàng
để thỏa mãn chính mình xong, như thể không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục lễ
đính hôn của hắn!
Mà nàng, cũng chỉ có thể chạy trốn về căn hộ của mình, liếm
láp những vết thương do hắn lưu lại…
Nàng rất hận!
Chuông cửa không ngừng vang lên, một hồi lại thêm một hồi to
hơn, có thể thấy được sự lo lắng của người ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, cửa phòng chậm rãi mở ra.
Cánh cửa mở ra, bên trong cánh cửa là khuôn mặt tái nhợt vô
thần của Úc Noãn Tâm…
Ngoài cửa là khuôn mặt cực kỳ lo lắng của Tả Lăng Thần…
"Noãn Tâm…"
Anh bị khuôn mặt tái nhợt của nàng hù giật mình, nàng mặc áo
khoác tắm dày cộp màu trắng, mái tóc dài ướt sũng, ngay cả đôi môi vốn hồng hào
của nàng cũng rút đi hết màu sắc, trở nên trắng bệnh khác thường, anh lập tức
kéo người nàng lại, khẩn trương hỏi thăm: "Em sao vậy? Vì sao em trở về từ
Ngự thư một mình? Vì sao không nói cho anh biết một tiếng?"
Lòng Úc Noãn Tâm đau đớn, trong mắt có chút ướt át, nước mắt
của nàng trên đường trở về đã sớm chảy hết, không ngờ lúc nhìn thấy Lăng Thần,
lại âm ỷ muốn rơi…
"Em… chỉ là thân thể khó chịu, thấy anh đang bàn bạc
công việc, em không muốn quấy rầy anh."
Nàng nói dối trái với lương tâm, chẳng lẽ còn muốn chính miệng
nàng nói với anh rằng Hoắc Thiên Kình đã lợi dụng thời gian anh đang bàn bạc
công việc mà chiếm đoạt nàng sao?
"Thân thể khó chịu?" Tả Lăng Thần thấy thế, lập tức
rút điện thoại di động ra
"Lăng Thần, anh làm gì vậy?" Úc Noãn Tâm mệt mỏi hỏi.
"Gọi bác sĩ cho em, sắc mặt em rất khó coi." Tả
Lăng Thần vừa nói vừa tìm số, nhưng sắp gọi được thì lại bị Úc Noãn Tâm nhẹ
nhàng ngăn lại.
"Noãn Tâm?"
"Lăng Thần, em chỉ hơi đau đầu một chút thôi, có thể tại
tối qua ngủ bị cảm gió thôi, không cần tìm bác sĩ đâu."
"Nhưng mà em thế này anh rất lo lắng." Tả Lăng Thần
vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt nàng, nhưng nàng vô thức né đi.
Biểu hiện khác thường của nàng khiến Tả Lăng Thần ngẩn người.
"Lăng Thần, em rất mệt, muốn nghỉ ngơi, anh về đi, em
thực sự không sao…" Úc Noãn Tâm rất sợ anh lại gần, bởi vì nàng sợ anh sẽ
nhìn thấy những dấu vết ám muội kia, như vậy chỉ khiến anh bị tổn thương.
Mặc dù, nàng rất muốn nhào vào lòng anh mà khóc nức nở một hồi…
"Noãn Tâm!"
"Em thực sự muốn nghỉ ngơi, yên tâm đi, ngày mai em sẽ
không sao đâu." Úc Noãn Tâm vừa nói vừa đẩy anh ra ngoài cửa, đóng cửa lại.
Ngoài của, Tả Lăng Thần giật mình sửng sốt rất lâu…
Bên trong cánh cửa, thân thể Úc Noãn Tâm dần dần trượt xuống,
vô lực dựa vào cánh cửa, nước mắt, phút chốc liền chảy xuống…