Trường quay "Vệ Tử phu", ngoại cảnh.
Hoa lê tươi tắn, nhè nhẹ bay lượn theo gió, nữ tử áo trắng đứng
dưới tán cây, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra vẻ nhợt nhạt, hai hàng
lông mày khẽ nhíu lại ưu thương, khiến lòng người thương tiếc.
Cánh hoa lê trắng muốt lướt nhẹ quanh váy của nàng, từng sợi
tóc đen ngát hương hoa lê thơm dịu, phía sau người nàng là một nha hoàn áo quần
xanh biếc.
"Mỹ nhân[8], giờ Mùi hàng ngày Hoàng thượng đều ghé qua
Thường Tê điện, mỹ nhân đã sai người chuẩn bị rượu ngon mỹ vị chưa?"
Nha hoàn hỏi hồi lâu, mãi vẫn chưa thấy câu trả lời.
"Cắt" Đạo diễn hô dừng lại!
Úc Noãn Tâm lúc này mới có phản ứng trở lại.
Đạo diễn Ôn Dương tiến đến, nhìn Úc Noãn Tâm, ánh mắt nổi
lên sự lo ngại, "Noãn Tâm, em làm sao vậy? Bình thường rất ít khi phải diễn
lại, hôm nay chỉ mỗi đoạn đối thoại này mà đã diễn lại không dưới hai mươi lần
rồi."
"Xin lỗi đạo diễn… thêm một lần nữa thôi." Huyệt
thái dương Úc Noãn Tâm mơ hồ đau nhức, vẻ mặt xin lỗi nói.
Ôn Dương quan sát kỹ lưỡng nàng một hồi, sau đó hỏi:
"Noãn Tâm, em đã gặp phải chuyện gì vậy? Ngày hôm nay tâm trạng của em rất
không tốt."
"Không có việc gì… Chỉ là, chỉ là thân thể có chút
không khỏe mà thôi." Ánh mắt của Úc Noãn Tâm né tránh, vội vàng nói.
Lúc này, Tiêu Minh Hi đi lên trước, cũng vẻ mặt lo lắng nhìn
nàng, lập tức quay sang Ôn Dương nói: "Đạo diễn, tôi thấy hay là hôm nay cứ
để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe đã."
Hiện nay toàn bộ đoàn làm phim đều biết Tiêu Minh Hi rất
quan tâm Úc Noãn Tâm, bình thường trong cảnh quay hay ngoài cảnh quay đều vô
cùng chăm sóc người ta thì không nói, nheng ngay cả khi anh ta không có cảnh
quay, anh cũng sẽ đích thân tới trường quay thăm Noãn Tâm, quan tâm chăm sóc.
"Không cần, em không sao." Úc Noãn Tâm từ chối.
"Còn nói không có việc gì, em xem sắc mặt của em tái nhợt
thật là dọa người, lẽ nào Trẫm là vị vua bạo ngược, khiến cho phi tần của mình
tiều tụy như vậy?" Giọng điệu vui đùa của Tiêu Minh Hi lộ vẻ thân thiết rõ
rệt.
"Em…"
"Noãn Tâm, cảnh quay ngày hôm nay của em để sau đi, em
trở về nghỉ ngơi đã." Ôn Dương cũng tán thành ý kiến của Tiêu Minh Hi.
"Em thực sự không cần."
"Ngoan, trở về nghỉ ngơi đi!" Giọng nói Tiêu Minh
Hi tràn đầy mệnh lệnh.
Trong phòng nghỉ, nhân viên hóa trang đang giúp nàng thay
trang phục, vẻ mệt mỏi sớm đã hiện trên mặt nàng.
Đã nhiều ngày nàng luôn sống trong sợ hãi bất an, sợ Hoắc
Thiên Kình đột nhiên giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng, thần kinh nàng
mỗi ngày đều căng thẳng mẫn cảm, sợ có ngày nó sẽ đột nhiên bị cắt đứt, chính
nàng rồi sẽ hoàn toàn phát điên mất.
Hoắc Thiên Kình, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Nếu như hắn thực sự đem nàng làm quân cờ đối phó với Tả Lăng
Thần, như vậy hẳn là hắn sẽ cho Lăng Thần biết chuyện đêm đó, nhưng Lăng Thần
không biết, cho thấy Hoắc Thiên Kình đã không tiết lộ với anh ấy, tại sao…
Nàng thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc là hắn muốn như thế
nào…
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng nghỉ có vài tiếng gõ nhẹ, một bó lớn
hoa hồng đỏ tiến vào, hương thơm kéo tới, nhưng màu hoa thì đỏ như máu.
Úc Noãn Tâm ngẩn người.
"Tiểu thư Noãn Tâm, có người gửi hoa tươi cho cô, mời
ký nhận!" Người đang cầm hoa là nhân viên giao hàng của cửa hàng hoa, anh
ta vất vả ôm bó hoa tươi lớn, đưa hóa đơn cần ký ra.
Úc Noãn Tâm nghi hoặc nhíu mày, là ai gửi hoa? Hẳn là không
phải Lăng Thần, nàng luôn không thích hoa hồng, nhất là hoa hồng đỏ, nếu là
Lăng Thần, anh ấy nhất định sẽ không gửi loại hoa này.
Ký tên xong, nàng nhận lấy hoa, nhưng thấy nhân viên đưa hoa
không có ý định rời đi.
"Cậu…"
"Cô Noãn Tâm, cô có thể ký tên cho tôi được không? Tôi
rất thích cô." Chàng trai trẻ nói xong, gương mặt đột nhiên ửng đỏ, hai
tay đang cầm hóa đơn nắm vào nhau vì hồi hộp.
Úc Noãn Tâm mỉm cười, ký tên vào cuốn sổ của hắn, nhìn dáng
vẻ mừng rỡ như điên của hắn, nhẹ giọng nói:"Cảm ơn sự ủng hộ của cậu!"
Sự nhã nhặn hữu nghị của nàng làm cho cậu chàng đưa hoa càng
thêm thụ sủng nhược kinh, liên tục nói:"Noãn Tâm tiểu thư, tôi sẽ vẫn luôn
ủng hộ cô, cố gắng lên nha, cô vĩnh viễn là số một…" Quá xúc động, nhất thời
không biết nói gì.
Úc Noãn Tâm ôn nhu gật đầu, mỉm cười nhìn hắn rời đi.
Đã bao lâu rồi?
Tuy chỉ là một chàng trai đưa hoa, nhưng nàng đã thấy ở cậu
ta sức sống và sinh lực mà bản thân mình đã sớm dần dần mất đi, cậu ta dễ dàng
thỏa mãn như vậy, còn mình thì sao chứ? Hiện giờ có phải đang biến thành con rối
bị người ta giật dây?
Nàng tự cười giễu mình, nhìn về phía bó hoa tươi, mắt liền
phát hiện ra giữa bó hoa có một phong thư.
Phong thư màu tím nhạt, dán kín, nhẹ nhàng rút phong thư ra,
ánh mắt nàng mang theo vẻ nghi hoặc mở lá thư, nụ cười trên môi đột nhiên cứng
ngắc, đôi mắt đẹp tràn ngập kinh hãi.
Tấm ảnh cực kỳ sắc nét. Hình ảnh đập vào mắt nàng, trong bức
ảnh là hình ảnh một đôi nam nữ đang quấn quýt cùng một chỗ, mà nữ chính chính
là nàng!
Thời gian bức ảnh được chụp chính là bữa tiệc đính hôn đêm
đó!
Úc Noãn Tâm hốt hoảng đút những bức ảnh này trở lại phong
bì, những ngón tay run run mở mảnh giấy đi kèm với bức ảnh ra: Noãn của tôi,
đêm mai bảy giờ, biệt thự Lâm Hải!
Chữ viết ngắn gọn cứng cáp, mạnh mẽ, lộ ra khí phách duy ngã
độc tôn của người đàn ông.
Thân thể Úc Noãn Tâm mềm nhũn ngã vào sôpha, khuôn mặt đang
tái nhợt của nàng càng thêm trắng bệch vô lực, một chút sức lực cuối cùng của
cơ thể cũng đều bị rút hết…
Nàng dễ dàng nhận ra nét chữ kia, là của Hoắc Thiên Kình!
Hắn rốt cuộc vẫn không buông tha nàng, chính như đêm đó hắn
nói trò chơi vừa mới bắt đầu…
Bàn tay nhỏ bé run rẩy đột ngột nhanh chóng nắm chặt mảnh giấy
lại thành một khối.
Úc Noãn Tâm nhắm mắt lại, hàng mi dài yếu ớt run rẩy, hô hấp
trở nên hết sức khó khăn, tựa như có một bàn tay lớn đang nắm chặt cổ nàng, khiến
nàng không thể hít thở…
Giờ phút này, nàng tình nguyện chết đi!
Úc Noãn Tâm biết rõ biệt thự Lâm Hải, trước đây nàng đã từng
đến một lần, là biệt thự tư nhân của Hoắc Thiên Kình!
Nàng không muốn đến, cũng không thể đến! Nàng biết rõ một
khi đã đến điểm hẹn thì hậu quả sẽ thế nào.
Nhưng…
Nếu như không đi, những bức ảnh của mình vẫn trong tay Hoắc
Thiên Kình, nếu như một ngày lộ ra, sự nghiệp của nàng, gia đình của nàng cùng
với tình yêu nàng cực khổ vất vả lắm mới có được, tất cả sẽ đều bị hủy hoại
trong một sớm một chiều.
Dụng ý của Hoắc Thiên Kình không khó lý giải, hắn giờ này
phút này giống như con mèo đang vờn chuột, mà nàng, chính là đồ chơi trong mắt
hắn, tùy ý hắn hưởng thụ nỗi sợ hãi và run rẩy của nàng, dùng trò đùa bỉ ổi này
từng chút một phá hủy ý chí nàng…
Vì sao? Vì sao hắn nhất định phải lựa chọn nàng?
Lăng Thần … nàng không thể một lần nữa lại có lỗi với anh.
Chưa bao giờ nỗi sợ hãi và bất lực bao phủ kín nàng như vậy,
nàng rất mong muốn Lăng Thần ở ngay bên cạnh nàng, ôm thặt chật nàng…
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ nhẹ mấy cái
rồi bị đẩy ra, Bước chân vững vàng của Tiêu Minh Hi đi tới, thấy khuôn mặt nàng
càng thêm tái nhợt, vốn muốn đưa nước uống cho nàng, liền để sang một bên, đến
trước mặt nàng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Noãn Tâm, em làm sao vậy?
Nhìn em càng lúc càng không ổn."
Úc Noãn Tâm chỉ ngây ngốc nhìn Tiêu Minh Hi, dường như còn
chưa có tỉnh lại từ trong sự kinh hãi và bất lực, nhất thời không nói được một
câu.
Tiêu Minh Hi chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ nàng như lúc này,
sắc mặt có chút luống cuống, thấy nàng gắt gao nắm chặt bên mình một phong thư
tím nhạt, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì vậy?" Nói xong, muốn đưa tay
cầm lấy phong thư.
"Hả, đừng." Úc Noãn Tâm phản ứng mạnh mẽ, thoáng
cái liền đứng dậy, cầm phong thư hoảng hốt nhét vào túi xách.
Mấy thứ này làm sao có thể để bị người khác nhìn thấy.
"Noãn Tâm, em… Rốt cuộc làm sao vậy? Đừng làm anh sợ."
Tiêu Minh Hi không giấu được tình cảm và quan tâm trong
lòng, lo lắng đem nàng ôm vào trong ngực, cũng không khó nhận ra cơ thể nàng
đang run rẩy, đáy mắt càng thêm nghi hoặc.
"Không, không có việc gì…" Úc Noãn Tâm hoảng loạn
chống lại ánh mắt của anh ta, thoát khỏi vòng ôm. "Em khó chịu, đi trước
nha, phiền anh nói với đạo diễn hộ em một tiếng."
"Noãn Tâm, anh tiễn em!" Tiêu Minh Hi trong mắt cả
kinh, vội vàng nói.
"Không, không cần, cảm ơn anh!" Úc Noãn Tâm đẩy
anh ta ra, hốt hoảng không nhìn đường mà chạy ra khỏi phòng nghỉ.
Không sai, nàng muốn đi tìm Lăng Thần, lúc này người nàng muốn
gặp nhất là anh ấy!
"Úc Noãn Tâm" Tiêu Minh Hi đuổi theo ra, nhưng chỉ
thấy bóng lưng vội vã rời đi của nàng, đáy mắt phiền muộn một hồi.
Đây… rốt cuộc là làm sao vậy?
Trụ sở chính của Tả Thị nằm trên khu vực vàng của giới
thương mại, cũng giống như Hoắc Thị, tòa nhà bằng kính sừng sững cao chót vót,
xa xa đối nhau. Toàn bộ giới thương nghiệp cũng đều biết tiếng của hai tòa nhà
đại biểu cho tính thương mại này.
Khi Tả Lăng Thần kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, trở về
văn phòng lại thấy Úc Noãn Tâm đang cuộn mình nằm trên ghế sôpha, dường như
đang ngủ.
Hắn thấp giọng quát thư ký tổng giám đốc: "Sao không
báo cho tôi biết?"
Thư ký tổng giám đốc vội vã giải thích: "Tả tiên sinh,
Úc tiểu thư tới thì vừa lúc ngài đi họp, cô ấy không muốn làm lỡ công việc của
ngài, nên không cho tôi thông báo cho ngài."
"Đến lúc mấy giờ?" Tả Lăng Thần âu yếm nhìn nhìn
người đang nằm ngủ trên ghế sô-pha, cuộc họp của hắn kéo dài gần như cả ngày hôm
nay.
Thư ký tổng giám đốc nơm nớp lo sợ báo cáo: "Úc tiểu
thư đã ở đây chờ ngài hơn 3 giờ rồi."
Tả Lăng Thần nhíu mày lại, nhìn về phía thư ký.
Thư ký sợ đến mức vội vã cúi đầu xuống.
"Lần sau mà còn xảy ra chuyện này nữa, cô có thể đóng
gói rời đi!"
"Vâng, vâng, vâng, Tả tiên sinh, lần sau tôi nhất định
sẽ thông báo cho ngài." Thư ký tổng giám đốc trên trán toát mồ hôi lạnh.
"Đi ra ngoài đi!"
"Vâng."
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại.
Tả Lăng Thần đặt tài liệu trong tay lên bàn, cầm điều khiển
giảm điều hòa nhiệt độ một chút, nhẹ nhàng ngồi cạnh người nàng, nhìn dáng vẻ
ngủ say của nàng, bờ môi đẹp đẽ vô thức lộ ra một đường cong ôn nhu…
Chắc đã quá mệt rồi, mới có thể ở nơi này ngủ say như vậy.
Nghĩ tới đây, lòng Tả Lăng Thần nổi lên từng sợi ngọt ngào và
hạnh phúc, ở trong làng giải trí như vậy, anh biết rõ nàng đã hình thành cảm
giác không an toàn, có thể không phòng vệ mà ngủ say như vậy, nói lên nàng cực
kỳ tin tưởng anh.
"Noãn Tâm… Em cũng biết anh yêu em nhường nào."
Tả Lăng Thần bất giác đưa tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng
trong của nàng, cảm giác lạnh lẽo dưới ngón tay làm mày anh chau lại nổi lên
thương tiếc, cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người nàng.
Tuy động tác nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm nàng giật mình tỉnh giấc.
"Đừng."
Dễ nhận thấy là Úc Noãn Tâm đã gặp ác mộng, một chút biến đổi
rất nhỏ trên thân thể cũng khiến nàng đột ngột tỉnh giấc, trong lúc nhất thời
không phân biệt giữa hiện thực và mộng ảo, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sợ hãi.
"Noãn Tâm, là anh." Tả Lăng Thần thấy thế, ân cần
nói nhỏ, như là sợ làm nàng kinh hãi, "Gặp ác mộng sao?"
Ánh mắt của Úc Noãn Tâm rơi vào khuôn mặt anh, khuôn mặt rất
đẹp trai, cặp mắt đen anh tuấn, với vẻ an tâm mà nàng quen thuộc, Lăng Thần…
Nàng thoáng cái nhào vào trong lòng anh, như là người chết
đuối vớ được thanh gỗ trôi qua, gắt gao ôm chặt anh.
"Lăng Thần…Ôm chặt em, em rất sợ…"
Sự mềm mại trong lòng khiến Tả Lăng Thần vừa lo lắng vừa tâm
ý viên mãn, khẽ vỗ về đằng sau lưng nàng cúi đầu trấn an: "Ngoan, không phải
sợ, chỉ là mơ mà thôi."
Úc Noãn Tâm không nói, nhưng cơ thể run rẩy, chỉcó chính
nàng mới biết được, rốt cuộc là nàng đang sợ cái gì…
Cảm giác được thân hình trong lòng đang run lên, Tả Lăng Thần
nghi hoặc nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ôn nhu hỏi: "Noãn Tâm, tại sao em
run vậy? Nói cho anh biết, nỗi sợ của em chỉ là bởi vì gặp ác mộng sao?"