Nằm áp trong lòng hắn, cặp mắt ngấn nước nũng nịu, yêu diễm
xinh đẹp câu dẫn hồn phách, thân hình kiều mị không xương tự nhiên thêm vào ba
phần xinh đẹp, đúng là vốn để hấp dẫn đàn ông của cô ta.
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đột nhiên cười.
"Đàn bà tham lam, hai ngày trước tôi đã quyên góp một
khoản tiền lấy danh nghĩa của cô, như vậy còn không được?" Nụ cười khẽ trầm
thấp gợi cảm nhàn nhã đậu trên khuôn mặt tuấn tuyệt, bàn tay to đã đem thân thể
phụ nữ kiều mị tóm lấy ở trong lòng.
"Thiên Kình, người ta biết anh thương em mà…"
Sau khi Ngu Ngọc thấy nét cười trên môi hắn, sự thấp thỏm
trong lòng biến mất, thân thể lập tức xụi lơ hóa thành một đầm nước xuân, khuôn
mặt nhỏ nhắn được trang điểm tỉ mỉ chôn trong lòng người đàn ông khẽ ngẩng lên.
"Người ta là đàn bà của anh, nếu như anh không muốn đi, người ta cũng
không dám cưỡng cầu đâu, chỉ là… người ta sẽ không cam lòng thôi."
Mái tóc uốn dài như nước nhẹ nhàng rủ xuống, rơi xuống cánh
tay của người đàn ông, cùng với nét mặt điềm đạm đáng yêu đều khiến người khác
thương tiếc.
"Yêu cầu của cô càng ngày càng cao rồi đấy!" Tiếng
nói gợi cảm, trầm thấp của Hoắc Thiên kình vang lên bên tai người con gái càng
gia tăng thêm hương vị kích tình, nhưng trước sau vẫn luôn có vẻ lạnh nhạt.
Hàng mi dài của Ngu Ngọc khẽ khép lại, chiếc cằm xinh đẹp khẽ
nhếch lên. "Bởi vì người ta tức giận không nguôi mà…"
"Có việc gì mà tức giận không nguôi?" Hoắc Thiên
Kình thờ ơ ôm cô ta, một tay mở tài liệu trên bàn ra.
Hai bầu ngực của Ngu Ngọc cách dây thắt lưng gợi cảm sang
quý tựa vào vòm ngực mạnh mẽ của hắn, bất mãn nói: "Còn không bởi vì Úc
Noãn Tâm kia? Cũng không biết có phải ban tổ chức cố ý hay không, tự nhiên cuối
cùng lại đưa cho Úc Noãn Tâm một thông báo khách mời! Em thực sự không nghĩ cô
ta có tư cách gì tới tham gia chương trình này!"
Ngôn từ bất mãn của cô ta khiến cho ngón tay đang chỉ chỉ
trên tài liệu dừng lại, con mắt am hiểu sâu sắc lướt qua một tia ánh sáng, lập
tức rành rọt khép tài liệu lại, giọng nói khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có.
"Cho dù cô cùng cô ta cùng chỗ thì làm sao?"
Bàn tay nhỏ bé của Ngu Ngọc chui vào trong áo sơ mi của hắn,
thì thầm nói: "Em mới không đế cô ta ở trong mắt đi, cô ta chẳng qua chỉ
là con tôm nhỏ mà thôi…"
"Đã như vậy, lại càng không cần tức giận bất bình như
thế!" Hoắc Thiên Kình bất ngờ cười, bàn tay to rốt cục miễn cưỡng ôm lấy
nơi đẫy đà của Ngu Ngọc, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, lập tức làm cho cô ta thét
chói tai, toàn bộ thân thể nhẹ nhàng rung động lên.
"Thiên Kình…" Giọng của cô ta như mặt nước.
Hoắc Thiên Kình nâng cằm của cô ta lên, bên môi cuồng ngạo gợi
lên nụ cười tà mị, nhưng lại không hề chạm vào đáy mắt.
"Bây giờ cô là ảnh hậu, đương nhiên phải có phong độ
nên có của ảnh hậu, cho nên tôi không hy vọng thấy cô tranh hơn thua trong
chuyên mục cùng một con tôm nhỏ, hiểu chưa?"
Ngu Ngọc nghe vậy xong, cặp mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức
hoan hô ra tiếng.
"Thiên Kình, ý của anh là nói, anh, anh đồng ý tham gia
chương trình này rồi?"
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình khẽ nhếch, không nói gì,
nhưng không khó nhìn ra là một loại thái độ ngầm thừa nhận.
"Thiên Kình, anh thật tốt… em chỉ biết người hiểu anh
nhất chính là em…" Ngu Ngọc được chiều chuộng mà lo sợ, chăm chú áp vào
vòm ngực của hắn.
Cô là bảo bối trong giới truyền hình và điện ảnh, là diễn
viên đắt giá, ở trước mặt bất kỳ người đàn ông nào cũng luôn kiêu ngạo hống
hách, thế nhưng bất luận thế nào đều không bao gồm một người, đó chính là Hoắc
Thiên Kình. Hắn nhiều tiền mà lạnh lùng, kiêu ngạo mà anh tuấn, có lúc tà mị cười
nhẹ nhàng, khẽ nhếch đôi môi lên, cái gì cũng không nói, mặc kệ là người đàn bà
cao ngạo thế nào đều sẽ hòa tan trong đôi mắt hắn, cam tâm tình nguyện quỳ gối
dưới ống quần hắn, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ!
Tuy biết hắn có rất nhiều đàn bà, nhiều giống dải ngân hà,
thế nhưng cô là tự nguyện, chỉ cần miệng Hoắc Thiên Kình hơi nhếch lên, con mắt
sáng lên một chút, thì cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện, chỉ một cái vẫy là lao tới.
Cô biết bản thân mình hèn mọn, không có nguyên tắc, thế nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng,
bởi vì hiện nay không một người đàn bà nào có thể lôi kéo trái tim của hắn. Ngoại
trừ Ngu Ngọc cô ra, không có bất kỳ người đàn bà nào có thể ở lại bên người hắn
hơn 3 năm. Dù cho là vị hôn thê Phương Nhan của hắn, dường như hắn cũng không đặt
ở trong mắt! Chỉ cần trái tim của hắn không bị người đàn bà khác trói chặt, thì
cô sẽ có cơ hội, nói không chừng, cô còn có thể thay thế, công khai ngồi lên vị
trí của Phương Nhan!
Trước đây Ngu Ngọc nghĩ cũng không dám nghĩ, tất cả của cô đều
là Hoắc Thiên Kình cho, cho nên chỉ cần Hoắc Thiên Kình muốn, tùy lúc tùy nơi
cô đều cho. Nhưng càng theo hắn nhiều năm, dã tâm của cô càng lớn hơn, cô nghĩ
mình có cơ hội trở thành phu nhân của tổng tài Hoắc Thị!
Đối mặt với ánh mắt làm nũng của cô, trong lòng Hoắc Thiên
Kình ngưng lại, hắn không nói gì nữa, chỉ là đưa thân thể dựa lưng vào ghế ngồi,
thân thể mềm mại trong lòng làm hắn lơ đãng nghĩ tới người con gái trong sáng
nhưng lạnh lùng kia!
Úc Noãn Tâm!
Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin, hắn lại đi tham gia
chương trình chết tiệt gì đó, nguyên nhân chính là vì hắn vừa nghe được thì ra
Úc Noãn Tâm cũng tham gia?
Thực sự là sai lầm đến cực điểm!
Ngu Ngọc thấy thế xong, lập tức nhu thuận đưa thân thể dò
xét về phía trước, thấy hắn không có đẩy mình ra, mừng rỡ như điên chủ động đưa
bàn tay to của hắn kéo đến chỗ đẫy đà của mình, quần áo vốn đã bại lộ ra càng bị
cô cố ý kéo xuống.
Trong phòng làm việc một cảnh xuân…
Khóe miệng Hoắc Thiên Kình khẽ tà mị nhếch lên, bàn tay to
thuận thế cố sức xoa nắn chỗ đẫy đà của cô không chút thương tiếc, hắn chưa bao
giờ cự tuyệt sự chủ động của cô, nhất là vào lúc tâm tình hắn phức tạp!
"Thiên Kình…người ta muốn…"
Đương nhiên Ngu Ngọc biết rõ dục vọng của hắn, gần như đang
khẩn cầu, gắt gao leo lên ngực Hoắc Thiên Kình, bốn phía tràn ngập hương vị nam
tính thuộc về hắn, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng xuyên thấu qua vải vóc truyền
đến da thịt của cô, gương mặt trắng tuyết của cô sớm đã không kiềm chế được
tình dục mà hiện lên hai mảng đỏ ửng.
Không đợi Hoắc Thiên Kình động tay vào, bàn tay nhỏ bé của
cô cố sức xé rách đai đeo gợi cảm, chỉ trong nháy mắt, thắt lưng đã sớm rơi xuống
khỏi người, thân thể cô lạnh run, muốn nói nhưng vẫn còn do dự nhìn hắn. Nhìn
khuôn mặt đẹp trai không gì sánh được kia của hắn, đôi mắt của cô trở nên mờ mịt.