Hoắc Thiên Kình cười lạnh, không nói lời nào trực tiếp đặt
cô ta lên bàn làm việc.
"Thiên Kình……" Toàn thân Ngu Ngọc nằm trọn trên
bàn, mùi long đản hương hoàn toàn bao phủ, khiến cô vô lực chống lại…
Một tay Hoắc Thiên Kình vén váy cô lên cao, tay kia nhanh
chóng kéo khóa quần, không chút thương tiếc lập tức đâm mạnh vào.
Nếu cô muốn, hắn không ngại thành toàn. Nhìn người đàn bà
đang lớn tiếng rên rỉ dưới thân mình, hắn hung hăng xông lên đỉnh cao rồi ngã
xuống, trong lòng hắn thật sự thỏa mãn, nhưng rồi sau đó là thật sâu trống rỗng!
Bên tai nghe tiếng rên rỉ, dường như trong chốc lát nó như
biến thành tiếng của Úc Noãn Tâm! Tiếng rên rỉ đầy ngượng ngùng, mà lại khiến
đàn ông không thể khống chế được. Hoắc Thiên Kình lập tức nhắm chặt hai mắt.
Tưởng tượng người đàn bà dưới thân trở thành Úc Noãn Tâm, dần
dần, hô hấp hắn trở nên rối loạn, động tác cũng cuồng mãnh hơn.
Văn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ cùng thở dốc…
Ngay khi hai con người kia bước đến cao trào, tiếng điện thoại
bỗng nhiên vang lên.
Hoắc Thiên Kình dừng lại, thân hình vẫn ở trong cơ thể Ngu
Ngọc như trước, vươn dài cánh tay, ấn nút nghe.
Ngu Ngọc khó nhịn xoay qua lại, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn.
"Hoắc tiên sinh, Phương tiểu thư đến đây!" Thư ký
của tổng tài trả lời.
"Cho cô ta vào!" Giọng nói Hoắc Thiên Kình trầm thấp,
nhưng cũng không khó cảm giác được có chút ám muội, kích tình.
Hắn ngắt điện, Ngu Ngọc bất mãn, cố làm nũng: "Thiên
Kình, sao anh lại để cho vị hôn thê của anh vào? Hai chúng ta còn chưa xong
mà?"
Lời cô ta còn chưa dứt, Hoắc Thiên Kình lập tức rút khỏi cơ
thể cô ta, nhàn nhã chỉnh trang lại y phục.
"Thiên Kình?" Ngu Ngọc ngây người, cô không ngờ
Thiên Kình lại dừng lại.
Kinh ngạc cùng bất mãn còn chưa biểu lộ rõ, cửa phòng liền bật
mở.
"Thiên Kình, đã đến giờ, chúng ta… " Lời còn chưa
dứt, cảnh tượng trong phòng khiến lời nói liền im bặt.
Túi xách trong tay Phương Nhan lập tức rơi xuống thảm.
"A" cùng lúc đó, Ngu Ngọc hét lên đầy sợ hãi, lập
tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Lúc này đây, cô chưa bao giờ cảm nhận một
thời điểm nào xấu hổ như vậy.
Ai ngờ, Hoắc Thiên Kình thấy thế, vươn bàn tay to khẽ vuốt
ve đầy ám muội, giọng nói trầm thấp: "Không cần gấp, từ từ mặc."
Một câu nói, hoàn toàn đứng về phía Ngu Ngọc.
Mà vẻ mặt Phương Nhan đã sớm ngập tràn bi thương, đôi mắt đẹp
ẩn ẩn lệ mờ…
"Lần sau nếu đến Hoắc Thị, gọi điện trước cho tôi đã, bởi
vì tôi cũng không rõ để cho cô nhìn được những chuyện gì." Hoắc Thiên Kình
đứng một bên thắt lại cà vạt, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng. Quay đầu lại, ngồi
vào ghế tổng tài, khôi phục vẻ mặt hờ hững.
Bình tĩnh đến mức giống như vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sắc mặt Phương Nhan trắng bệch, y như một tờ giấy trắng.
Ngu Ngọc thấy vậy, cũng chậm rãi sửa sang lại quần áo, đến
trước mặt Hoắc Thiên Kình, giọng nói nũng nịu:"Thiên Kình, vị hôn thê của
anh đến rồi, em không quấy rầy hai người nữa….." Cô cố ý ôm tay hắn, tất cả
đều là diễn cho Phương Nhan xem.
Thân thể đột ngột bị Hoắc Thiên Kình véo nhẹ, cô cố ý thở gấp
một tiếng, mỉm cười, đánh yêu hắn.
"Anh quá đáng, vị hôn thê đang nhìn kìa."
Hoắc Thiên Kình thoáng liếc nhìn Phương Nhan, cười lạnh. Mỉm
cười tà mị nhìn Ngu Ngọc.
"Hôm nay cứ để vậy đã, tối nay tắm rửa sạch sẽ chờ
tôi."
"Được, Thiên Kình. Người ta chờ anh."
Ngu Ngọc mừng như điên, chủ động hôn một cái, đi nhanh ra cửa.
Khi lướt qua Phương Nhan, cô ta nở nụ cười lạnh.
"Một người đàn bà không chiếm được trái tim người đàn
ông của mình, chi bằng buông tay thì hơn." Nói xong cô ta liền bỏ đi.
Cửa phòng lại bị đóng lại một lần nữa, y như một tiếng sấm
chợt vang vọng trong thâm tâm Phương Nhan……
"Thiên Kình, anh nhất thiết phải làm những việc như thế
này sao?" Phải mất một lúc lâu, Phương Nhan mới thốt được nên lời, ánh mắt
quyến luyến nhìn hắn.
Hoắc Thiên Kình nhìn cô, đôi mắt đen hờ hững lạnh lùng.
"Cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Ba em nhớ anh, ông hy vọng tối nay có một bữa cơm gia
đình…" Phương Nhan nhẹ nhàng trả lời, hơi cắn môi.
"Được." Hắn đáp ứng.
Hả?
Phương Nhan không nghĩ được là hắn lại lập tức đáp ứng, kinh
ngạc trừng mắt nhìn. Nhất thời cả hai im bặt.
"Còn có việc gì nữa?" Hoắc Thiên Kình thấy cô
không có ý định rời đi, ngẩng đầu nhìn cô.
"Em không nghĩ là anh sẽ đồng ý. Đêm nay, không phải
là… anh định tới chỗ cô ta sao???" Lòng cô đau đớn khôn nguôi.
Hoắc Thiên Kình nghe xong, đáy mắt cũng không có ý tức giận,
đứng dậy đến bên người cô, vươn tay khẽ nâng cằm cô.
"Còn chưa có kết hôn mà đã có ý định kiểm soát việc tôi
làm sao???" Giọng nói nồng đậm nguy hiểm.
"Không, em đâu có ý này. Thiên Kình, em… anh hiểu lầm rồi!"
Phương Nhan liên tục lắc đầu, ánh mắt cũng tràn đầy sợ hãi.
Thấy vậy, môi Hoắc Thiên Kình hơi run lên, cười nhẹ, bàn tay
đang nâng cằm chợt khẽ vuốt má cô: "Không cần sợ như vậy, em là vị hôn thê
của tôi. Chuyện em muốn, tôi đương nhiên đồng ý!"
Phương Nhan không kìm được mà bổ nhào vào lòng hắn, cũng chẳng
để tâm mùi hương còn sót lại của người đàn bà khác, lên giọng đầy chua xót:
"Anh yêu cô ta? Ngôi sao Ngu ngọc kia???"
"Không thích!" Hai từ ngắn gọn lập tức thốt ra từ
miệng Hoắc Thiên Kình, đủ biết hắn có bao tuyệt tình.
"Vậy thì… " Phương Nhan lấy dũng khí, nhìn thẳng
vào cặp mắt sâu thẳm khó làm người ta dò được, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao anh
thà làm chuyện đó với cô ta… mà không chịu chạm vào em?"
Ngay sau đó, Hoắc Thiên Kình liền buông cô ra, ngữ khí lạnh
lùng:
"Sao? Cô muốn làm tình với tôi ư???"