Úc Noãn Tâm ngẩng đầu cảm kích nhìn Tiêu Minh Hi, trong khoảng
thời gian này bao giờ anh cũng luôn xuất hiện lúc nàng xấu hổ nhất, dành cho
nàng một khoảng không gian lặng lẽ yên ổn, mặc dù anh là ngôi sao nổi tiếng khắp
thế giới cũng là nhị công tử của Tiêu gia lừng danh nhưng trên người anh lại
không có chút kiêu ngạo nào, anh ôn tồn lễ độ khiến cho Úc Noãn Tâm cảm thấy ấm
áp.
Nàng gật đầu, cùng anh đi ra ngoài.
"Ai, nghe nói cảnh quay tối nay là cảnh tình cảm của
hai người bọn họ, là một cảnh lãng mạn trên giường đây, theo tôi thấy thì Tiêu
Minh Hi có thể được toại nguyện rồi."
"Cả đoàn làm phim này ai mà chẳng biết Minh Hi thích
Noãn Tâm, nhưng mấy người nghĩ có thể sao chứ, tôi nghĩ Hoắc tiên sinh cũng
không đơn giản, từ chuyện của Tả tiên sinh là có thể thấy được."
"Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Vũ, cô là người gần gũi với
Noãn Tâm nhất, cô ấy và Tả tiên sinh thực sự hủy hôn rồi sao? Có đúng là thực sự
có liên quan đến Hoắc tiên sinh không?"
Mọi người xúm lại vây quanh Tiểu Vũ.
"Ê, mấy người thật là nhàm chán, không có việc gì làm
sao chứ? Tôi là người đại diện chứ đâu phải là bảo mẫu của Noãn Tâm, chuyện
riêng tư của cô ấy làm sao tôi biết được, còn mấy người, có rảnh thì ra ngoài hỗ
trợ đi, coi chừng lát nữa bị đạo diễn mắng bây giờ!" Tiểu Vũ chống nạnh
quát lớn.
Các nhân viên đều nhún vai, hết nói nổi.
Cảnh tình cảm cuối cùng của hôm nay thật là khó diễn, ít nhất
là Úc Noãn Tâm không giống như mọi ngày chỉ cần diễn một lần là qua.
Quả thực, không chỉ là một lần không qua, mà cả một buổi tối
cảnh diễn cuối cùng này đã bị hô cắt không dưới hai mươi lần, cuối cùng đạo diễn
Ôn Dương chỉ có thể tạm dừng, cho Úc Noãn Tâm một khoảng thời gian thích ứng.
Nói là cảnh giường chiếu thì có hơi quá, nghiêm túc mà nói
thì đây chỉ là một cảnh lãng mạn của hai người. Đó là sau khi Vệ Tử Phu được rửa
sạch oan tình, hoàng thượng cảm thấy rất hổ thẹn với nàng, buổi tối vào ngủ ở tẩm
cung của nàng, hai người triền miên, ngoại trừ hôn môi là diễn thật còn những
thứ khác đều là kĩ xảo, hơn nữa còn qua chế tác ở giai đoạn cuối.
Úc Noãn Tâm cũng biết cảnh này cũng không có gì quá lộ liễu,
nhưng không hiểu sao mỗi khi diễn đến lúc Tiêu Minh Hi sắp hôn tới thì nàng khó
có thể nhập diễn.
"Đạo diễn, xin lỗi đã khiến cho mọi người phải cùng tôi
làm lại một lần nữa." Úc Noãn Tâm nhận lấy ly cà phê Ôn Dương đưa cho, vẻ
mặt áy náy nhìn anh.
Ôn Dương thở dài, hơi suy ngẫm một chút rồi nói: "Noãn
Tâm à, việc này cũng không có gì, chỉ là em nên điều chỉnh lại tâm trạng một
chút, hôn môi là cảnh thế nào diễn viên cũng phải gặp, chuyện này em phải nhanh
thích ứng mới được, điều chỉnh lại một chút, chúng ta diễn lại một lần nữa, được
không?"
Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, gật đầu.
"Được!" Ôn Dương đứng dậy, vỗ tay: "Ánh sáng,
tổ kịch chuẩn bị, nhân viên chuẩn bị, chúng ta diễn lại một lần nữa, thợ trang
điểm lại đây trang điểm lại cho Noãn Tâm một chút!"
Nhân viên các cương vị của đoàn phim đều đứng dậy chuẩn bị.
Không ai chú ý đến ở một góc khác của phim trường có một chiếc
xe tối màu đang lặng lẽ chạy vào.
Ngọn đèn chiếu nghiêng khiến cái bóng cao lớn của hắn thêm
dài, sau khi nhìn thấy bóng dáng màu trắng của nàng thì đôi mắt ưng của hắn trở
nên hơi ôn nhu.
Vị Ương Cung.
Hoàng thượng và Vệ Tử Phu ôm nhau thắm thiết, tấm màn khẽ
lay động theo gió, bọn cung nữ đều xách đèn lui xuống, Vị Ương Cung tràn ngập
hương hoa lãng mạn.
Nam tử anh tuấn cùng nữ tử xinh đẹp nhìn nhau tha thiết,
hoàng thượng rất thích điệu múa của Vệ Tử Phu, dưới hoa lê rơi đầy cung, Vệ Tử
Phu nhẹ nhàng bay múa, mà hoàng thượng cũng nhịn không được tiến lên múa cùng
nàng.
Diễn xuất của Tiêu Minh Hi và Úc Noãn Tâm vô cùng tinh tế, vẻ
mặt thâm tình khiến cho đạo diễn Ôn Dương không ngừng gật đầu, cả phim trường đều
bị khung cảnh xinh đẹp này rung động.
Chỉ có sắc mặt của một người rất nặng nề.
Trong bóng tối, vẻ ấm áp trong đôi mắt hắn dần dần trở nên lạnh
lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Úc Noãn Tâm tràn ngập vẻ độc chiếm, những đường
nét anh tuấn trên gương mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Trên phim trường toàn bộ vẫn đang trình diễn như cũ.
Trong điệu múa, hoàng thượng không thể kiềm nén ôm lấy vệ Tử
Phu, hai người cùng ngã vào chiếc giường rộng lớn.
Chân mày của người đàn ông trong bóng tối đột nhiên nhíu lại.
Ánh sáng lờ mờ làm cho Úc Noãn Tâm càng thêm xinh đẹp, nàng
tràn ngập thâm tình nhìn hắn "Hoàng thượng", ngay cả khóe môi cũng lộ
vẻ quyến rũ.
Trong mắt Tiêu Minh Hi nổi lên chân tình, không nhịn được
cúi đầu xuống, nhưng khi hắn nhạy cảm thấy được vẻ tránh né trong mắt nàng thì
đôi môi hơi lệch qua, chiếc hôn nóng bỏng rơi vào cổ nàng.
"Cắt!"
Ôn Dương hô dừng lại, đứng dậy, trên mặt lộ vẻ bất mãn, hắn
đi nhanh tới trước mặt hai người nói: "Minh Hi, vừa rồi cậu phải hôn từ
trán xuống môi của cô ấy, sao lại tùy tiện sửa lại như vậy?"
"Đạo diễn, tôi…"
"Xin lỗi, đạo diễn, là do tôi, bởi vì Minh Hi sợ tôi
không được tự nhiên nên mới sửa lại." Úc Noãn Tâm vội vã giải thích.
Ôn Dương bực bội vò đầu: "Không được sửa như vậy, nếu
không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thẩm mĩ…"
Hắn lại nói lại cho hai người một lần nữa.
Người đàn ông trong bóng tối cũng không nhịn được nữa, hắn sải
bước tiến lên, đi tới sau lưng người sản xuất, không kiên nhẫn vỗ vai hắn.
"Ai vậy, không thấy đang bận rộn sao, còn… A…"
Người sản xuất vừa kêu ca vừa tức giận quay đầu lại, nhưng
khi nhìn rõ người ở phía sau thì sợ đến mức giật nảy lên một cái, sau đó vẻ mặt
mừng rỡ: "Hoắc, Hoắc tiên sinh, sao ngài lại đích thân tới phim trường?
Tôi, tôi…"
Bởi vì kích động nên hắn nói lắp bắp.
Chân mày của Hoắc Thiên Kình sớm đã không vui: "Ông qua
đây!"
Người sản xuất vội vã đuổi theo.
Trong bóng tối, Hoắc Thiên Kình nói với người sản xuất mấy
câu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Người sản xuất nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức
gật đầu cười làm lành.
Hoắc Thiên Kình trở lại trong xe còn người sản xuất vội vã
đi về phía đạo diễn. [anti-both]
Ôn Dương đang chỉ cách diễn xuất cho diễn viên thì bị người
sản xuất kéo qua một bên, sau khi nghe hắn thì thầm xong bèn nhíu mày lại.
Người sản xuất lại nét mặt khác thường ghé vào tai anh ta
nói mấy câu, còn chỉ vào chiếc xe đang lẫn trong bóng đêm cách đó không xa.
Ôn Dương dường như đã thỏa hiệp, gật đầu đi về phía Tiêu
Minh Hi và Úc Noãn Tâm.
"Việc này… cảnh hôn này sẽ dùng kĩ xảo điện ảnh!"
Nói xong bèn quay về vị trí sau máy quay: "Mọi người chuẩn bị…"
Hiện trường lại bận rộn một lần nữa.
Úc Noãn Tâm và Tiêu Minh Hi nhìn nhau, bọn họ đều không rõ tại
sao Ôn Dương thay đổi dự tính ban đầu.
Bởi vì Ôn Dương sửa chữa mà cảnh quay cuối cùng rốt cục cũng
thông qua.
Nhân viên toàn đoàn thở dài một hơi, họ đều vận động đến mỏi
cả lưng.
"Noãn Tâm, vất vả cho em rồi, anh mời em đi ăn!"
Tiêu Minh Hi vừa thu dọn đồ đạc vừa nhẹ nhàng nói.
Úc Noãn Tâm áy náy: "Là anh vất vả mới đúng, nếu không
phải do em, tối nay anh có thể về nhà sớm nghỉ ngơi rồi."
Tiêu Minh Hi cười, tiến lên ôm vai nàng: "Ai nói vậy,
anh đã nói muốn cùng em ăn tối thì cho dù anh không có cảnh quay cũng sẽ chờ em
đến cùng."
Úc Noãn Tâm mỉm cười.
Nhân viên ở hiện trường cũng cười ha hả.
Bầu không khí có vẻ rất hài hòa nhưng trong nháy mắt …lại lạnh
đến cực điểm.
Giống như là bị truyền nhiễm, tiếng cười của mọi người trong
nháy mắt liền biến mất, không khí lạnh lẽo như có một luồng khí lạnh kéo tới…
Ánh đèn kéo dài chiếc bóng của một người đàn ông, dường như
bao trùm lên thân hình bé nhỏ của Úc Noãn Tâm.
Bàn tay đang khoác lên vai Úc Noãn Tâm của Tiêu Minh Hi cứng
đờ trong chốc lát.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Úc Noãn Tâm cũng dần
biến mất…
"Noãn…"
Trong giọng nói quen thuộc lộ ra vẻ ám muội giống như hắn vốn
là như vậy, dưới ánh đèn, nhưng đường nét của khuôn mặt hắn dần dần rõ ràng,
chiếu vào đôi mắt đen đang vô cùng kinh ngạc của Úc Noãn Tâm.
"Oa… Là Hoắc tiên sinh nha…"
Trong đám người có tiếng thì thầm.
Úc Noãn Tâm nhìn hắn đi về phía mình càng ngày càng gần, mãi
đến khi… ngẩng đầu nhìn hắn
Ánh mắt hờ hững của hắn trong nháy mắt trở nên dịu dàng,
nhưng khi nhìn đến bàn tay đang đặt trên vai nàng thì đầu mày nhíu lại không
vui, hắn nhìn lướt qua Tiêu Minh Hi rồi lại đem ánh mắt dừng ở trên người Úc
Noãn Tâm.
"Có thể đi được chưa?" Giọng nói của hắn nhàn nhạt
lại chứa vẻ nhu hòa của gió đêm khiến Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt một chút.
Thấy vậy, Hoắc Thiên Kình nở nụ cười, không nói gì liền kéo
bàn tay nhỏ nhắn của nàng đi về phía chiếc xe.
Hai người giống như một đôi thần tiên rời khỏi phim trường.
Bàn tay của Tiêu Minh Hi rơi vào giữa không trung, nhìn cảnh
Úc Noãn Tâm ngoan ngoãn đi theo Hoắc Thiên Kình, đáy lòng chợt nổi lên từng trận
đau đớn.
Mọi người trong phim trường cũng giật mình sửng sốt, nửa
ngày sau mới có người nói: "Ai, mọi người có cảm thấy hai người bọn họ rất
xứng đôi không, giống như là… À, đúng rồi, giống như là trời đất tạo thành vậy…"
Tiêu Minh Hi nghe vậy, ánh mắt càng thêm cô đơn…
Biệt thự Lâm Hải, trăng đang sáng tỏ, ánh trăng như nước chiếu
xuống chiếc giường xa hoa trong phòng ngủ.
Sau một trận kích tình khiến người khác đỏ mặt, người đàn
ông ôm cơ thể mềm mại của người phụ nữ vào lòng, bàn tay hắn vuốt nhẹ mái tóc
nàng, bộ ngực rắn chắc phập phồng lên xuống, không khó để nhìn ra sự thỏa mãn
sau khi hoan ái.
"Hôm nay… cảm ơn anh!"
Đây là lần đầu tiên Úc Noãn Tâm cảm ơn hắn từ đáy lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay của hắn giữ lấy, đối diện với
nét cười bên môi hắn.
"Cho nên đêm nay mới nghe lời như vậy sao?"
Úc Noãn Tâm đỏ mặt, cụp mắt xuống, nói rõ ràng: "Tôi chỉ
không ngờ anh sẽ tin tưởng tôi."
Càng không nghĩ tới hắn lại tra ra nhanh như vậy. Những lời
này nàng giữ lại trong ngực không nói ra.
"Bởi vì tôi rất quen thuộc với cơ thể của em!" Hoắc
Thiên Kình nói xấu xa. Cùng một câu nói, ban ngày và buổi tối từ trong miệng hắn
nói ra cảm giác lại hoàn toàn thay đổi.
Ồ.
Úc Noãn Tâm trừng mắt nhìn hắn, chút cảm kích trong lòng bị
hắn nói vậy liền biến mất.
"Thế nào? Không tin sao?" Hoắc Thiên Kình thay đổi
bộ dáng nghiêm túc hờ hững thường ngày, bên môi lộ vẻ tà mị, hắn ôm nàng chặt
hơn, giọng điệu nuông chiều như với người yêu.
"Trên cơ thể của người trong ảnh có một nốt ruồi, mà em
lại không có, cho nên căn bản không phải là em."
Úc Noãn Tâm sửng sốt, sắc mặt liền đỏ như chín, thì ra là thế,
sao nàng lại không phát hiện ra điều này nhỉ. Chỉ có điều…
"Ai nói tôi không có, sao anh lại nhìn kỹ như thế?"
May là hôm nay hắn không có nói ra lí do này trước mặt các
phóng viên, nếu không nàng xấu hổ đến chết mất.
Hoắc Thiên Kình nghe xong bèn nhướng mày, giả vờ nghi hoặc
nói: "Trên người em có nốt ruồi sao? Đến đây để tôi kiểm tra kỹ một
chút!" Nói xong, giống như một con cọp đem nàng đặt ở dưới thân, bàn tay sờ
soạng lung tung…
"Đừng, đừng…" Úc Noãn Tâm bị hắn làm cho ngứa
ngáy, vội vã cầu xin trốn tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa
ngây ngô.
Lúc này hai người giống như một đôi tình nhân cuồng nhiệt, một
người tiến công một người né tránh, ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác vô cùng ấm
áp.
"Noãn…"
Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình cũng bắt được nàng, hắn lại đè lên
người nàng lần nữa, ánh mắt thâm sâu không chớp mà nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của
nàng, ngón tay thon dài không kiềm chế được nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên
gương mặt nàng, thời gian dường như đang ngừng lại.
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, bốn mắt nhìn nhau,
chân tình khôn xiết lan ra trong im lặng…